Ngày thứ hai sau khi ghi hình vòng công diễn đầu tiên.
Đám thực tập sinh lại bước vào trạng thái thư giãn hiếm có, phần lớn mọi người đã bắt đầu hình thành những vòng tròn xã giao mới ngoài bạn cùng phòng, có người tập nhảy hát cùng nhau, có người tụ tập nói chuyện, chơi trò chơi, người cô đơn cũng ít đi rõ rệt.
Sau lớp học nhảy của Kim Hi Hằng — còn gọi tắt là “lớp học vàng” — Lại Vũ Đông bị Lưu Khải Sơ kéo đi, miệng hô “đánh cờ cá ngựa thiếu hai người”, kéo theo cả Chu Thụy, còn phi công chủ lực còn lại là Lương Chi Thịnh đã chờ sẵn ở ký túc xá 707.
【Cuối cùng cũng lập được bàn cờ cá ngựa!】
【Thật sự có người mang cá ngựa theo á? Ai mà đỉnh vậy?】
【Tất nhiên là Lương Chi Thịnh rồi hhhh】
【Tuyệt quá, hôm qua tui coi nguyên buổi chiều toàn Ma Sói, coi muốn lòi con ngươi luôn】
Nghe đâu ký túc xá mười người của Chu Thụy đã trở thành “căn cứ Ma Sói” được công nhận, ai muốn chơi Ma Sói cứ chọn giờ giấc còn tỉnh táo rồi qua đó, và hiện tại xu hướng là... đang dần lan sang cả giờ linh nữa.
“Tôi biết ngay mà, Yuki với Chu Thụy sắp bị gọi đi quay tiếp rồi.” Lương Chi Thịnh trải tờ giấy bàn cờ lên mặt bàn, lấy quân cờ với xúc xắc ra. “Nhanh nào, tranh thủ trước khi tổ đạo diễn gọi người, chơi vài ván đã.”
Lại Vũ Đông hơi nghi hoặc: “Gọi người?”
“Hôm qua tôi có qua hỏi thăm mấy nhân viên bên hậu trường—ơ! Tôi lấy quân đỏ!” Lưu Khải Sơ nhảy phắt đến ngồi vào khu cờ đỏ, trông y hệt học sinh mẫu giáo đầy năng lượng.
Chu Thụy ngạc nhiên: “Người ta chịu nói cho biết á?”
【Tôi còn chưa nhận mặt hết người, Lưu Khải Sơ đã làm quen xong với staff rồi á?】
【Hồi tập chủ đề cũng thấy cậu ấy làm vậy mà】
【Tôi nghi cậu ấy cũng không nhớ nổi mặt ai, nhưng kiểu tự nhiên như quen thân khiến người ta không để ý】
【Cái này không phải xã giao giỏi nữa rồi, là kiểu xã giao càn quấy luôn đó】
【Khải Sơ ơi, có thể giúp tôi hỏi danh sách debut không? Tôi cần biết lắm, cảm ơn cậu trước】
“Không, thất bại rồi.” Lưu Khải Sơ thở dài, “Nhưng người ta nói lần này không chia nhóm hai người, đến giờ là sẽ gọi tên qua loa phát thanh.”
Vừa dứt lời, loa phát thanh ngoài hành lang vang lên tiếng nhân viên:
“——Khúc Hân Trình, Bùi Lan, Miura Yuki, vui lòng lập tức di chuyển đến phòng quay tầng một. Nhắc lại lần nữa…”
Bàn tay đang với lấy quân xanh của Lại Vũ Đông khựng lại giữa không trung.
【Yuki mới vừa ngồi xuống mà ha ha ha】
【Cái này quay gì vậy, lần này gọi ba người?】
【Chắc gọi lên chuẩn bị trước】
“Đi lẹ đi, bọn tôi đợi cậu.” Lương Chi Thịnh đưa quân cờ xanh qua, “Chiều mới quay tư liệu, chắc không mất nhiều thời gian đâu.”
“Ừm.”
Vì di chuyển nhanh nhất, Lại Vũ Đông là người đầu tiên đến nơi. Đó là căn phòng từng dùng để quay thử thách hộp kinh dị hôm trước.
Hắn tưởng sẽ phải đợi đủ người hoặc quay lần lượt theo thứ tự tên gọi, ai dè nhân viên lại trực tiếp kêu hắn vào mà chẳng nói trước là sẽ quay gì.
Hắn nghĩ, lại phỏng vấn nữa à?
Nhưng mấy hôm trước mới phỏng vấn rồi mà?
Mang theo chút nghi hoặc và lo lắng, Lại Vũ Đông dè dặt đẩy cửa phòng quay: “Em xin phép vào.”
Đập vào mắt là không gian trống trơn, bàn ghế bị dọn sạch, trên tường dán kín ảnh thẻ của 101 thực tập sinh.
Khung cảnh y hệt như đang điều tra một vụ án lớn, với bảng quan hệ và ảnh các nghi phạm.
Là muốn làm gì đây?
Chọn đội cho công diễn hai sớm thế? Nhưng vòng loại đầu tiên chưa diễn ra mà?
Lẽ nào hắn…
Được chỉ định nội bộ!?
【Ố ồ! Là phần tôi mong nhất đây nè!】
【Chọn center visual?】
【Đúng vibe bình chọn nhan sắc luôn rồi】
【Cuối cùng cũng đến lúc trái thơm rơi vào tay em Yuki rồi】
Lại Vũ Đông: “……”
Xin lỗi, là hắn nghĩ nhiều quá.
Với cuộc đời xui xẻo toàn tập như hắn, chuyện được nhà đầu tư chọn trúng chắc chắn không thể xảy ra.
Mà nếu có xảy ra, đa phần cũng là kiểu debuff: ví dụ như bị bóc phốt “có chống lưng”, bị hủy bỏ tư cách thi đấu, rồi giống mấy chương trình tai tiếng khác—đẩy biên kịch 《Đăng Phong Tạo Tinh》 đi tù, cuối cùng thành scandal nghiêm trọng toàn xã hội.
Hắn hoàn toàn tỉnh táo trước mức độ không đáng tin của hệ thống.
Ngay khoảnh khắc đó, dòng bình luận bỗng biến mất, livestream bị cắt.
Chương trình cố tình giữ lại cảnh vào phòng này để khơi gợi tò mò, kết quả cuối cùng sẽ được công bố vào ngày mai dưới dạng video tư liệu.
Khán giả ngồi trước màn hình tức đến nổ não.
“Xin hãy chọn ra vị trí center visual trong lòng bạn.” Người đạo diễn ngồi phía đối diện bức tường ảnh giải thích, “Hãy gỡ ảnh từ trên tường xuống, cầm lên trước ống kính và nói lý do lựa chọn. Có thể chọn nhiều người, hoặc chọn chính mình.”
"Vâng."
Lại Vũ Đông bước tới bên phải của bức tường, bắt đầu nhìn từng người từ trên xuống dưới. Ảnh vừa nhỏ vừa dày đặc, tìm người khá mất công.
Dù 101 người không phải ai cũng nhan sắc nổi bật—chương trình không đủ khả năng tìm nhiều người đẹp trai đến thế, nhưng cũng không thiếu người ưa nhìn, việc chọn ra những gương mặt đẹp nhất quả thực khó khăn.
Tầm nửa phút sau, hắn đã đi tới bên trái bức tường, tay ôm một xấp ảnh như đi siêu thị mua sắm xong, rồi lần lượt giơ ảnh lên giải thích lý do chọn từng người.
“Được rồi.” Người đạo diễn ghi chép xong, giơ tay ra hiệu OK, “Có thể gọi người tiếp theo vào.”