Giả Mạo Quả Phụ

Chương 1.3

Bốn giờ sáng, dưới lầu tòa soạn tập trung một nhóm người, mọi người vội vàng đem tờ báo nóng hổi mới được in ấn giữ lấy, tiếp đó để lên phương tiện giao thông của mình, chuẩn bị cho công việc phát báo của ngày.

Mấy ngày nay có luồng khí lạnh đột kích, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, nhiệt độ rạng sáng lạnh đến múc đến các ngón tay cũng trở nên cứng ngắc, tất cả mọi người khổ không thể tả. Vậy mà đối với Đái Tình Mỹ mà nói, đáng sợ không phải gió lạnh thấu xương, mà là chiếc xe Tiểu Hồng yêu thích của cô lại cáu kỉnh.

Không sai, hôm nay chiếc xe yêu thích của cô lại không hoạt động, lúc cô đem báo của hôm nay để ra sau xe, mặc kệ cô khởi động cái chìa khóa, thúc giục đạp chân ga như thế nào, đạp đến chân phải chân mỏi nhừ, Tiểu Hồng cũng không nhúc nhích!

Tiểu Hồng không làm việc, nghĩ đến người đặt hàng sẽ bởi vì nhận được tờ báo chậm trể mà nổi trận lôi đình, cô sợ đến mặt cũng đen lại, cảm giác thế giới như sụp đổ…

Không chút nghĩ ngợi, cô vội vàng ngồi chồm hổm trên mặt đất đối diện với chiếc xe yêu thích xe kêu gọi “Tiểu Hồng, thế nào? Tại sao đột nhiên không vui? Có phải mệt mỏi hay không? Ngoan, chị bảo đảm, đợi phát hết số báo này sẽ để cho em về nhà nghỉ ngơi, phải ngoan đó, có được không? Tiểu Hồng, chị van em…”

“Tình Mỹ, sao vậy, xe của cháu bị sao vậy?” Một bên cha Bảo với chiếc xe gắn máy hạng nặng đã chuẩn bị bắt đầu phát báo, tốt bụng hỏi thăm.

Cha Bảo là người cha đích thực, vì chữa trị bệnh tim bẩm sinh cho con gái, ông ấy đã làm công việc đưa báo mười năm, chỉ vì mỗi tháng nhận gần một vạn hẩu hỉnh để trợ cấp trong nhà. Hazz, mọi người đều là vì tiền!

“Có thể là bởi vì thời tiết quá lạnh rồi, động cơ không hoạt động.” Gương mặt khổ sở cười ha ha

“Chú xem một chút.” Cha Bảo ngồi lên Tiểu Hồng thử nửa ngày, nó cá tính mười phần vẫn không nhúc nhích. “Không có biện pháp, xe của cháu quá cũ rồi, sợ rằng phải đổi xe.”

Cha Bảo đối với kiêu ngạo Tiểu Hồng cúi đầu bái phục, còn bỏ xuống một quả bom đáng sợ —

Đổi xe, không! Đái Tình Mỹ có một loại cảm giác muốn chết.

Tiểu Hồng được mua ở chổ xe second-hand, mua hơn một vạn, là số tình cô nhịn ăn nhịn uống cả tháng mới miễn cưỡng chuộc thân cho nó, thuận lợi dẫn nó về nhà.

Mấy năm nay, mỗi ngày Tiểu Hồng cùng với nàng đi phát báo, mặc dù già rồi, cũ rồi, cô vẫn luôn yêu nó, căn bản không vứt bỏ Tiểu Hồng, lại nói, cô có tiền sao?

Dĩ nhiên không có. Thôi, trời có mây gió bất ngờ, nghĩ về mặt tốt, mọi người có thể cáu kỉnh rồi, máy xe tại sao không thể?

Không có gì phải sợ, cô là vũ trụ vô địch dũng mãnh — cô gái trẻ tuổi xinh đẹp Đái Tình Mỹ! Cá tính kiên nhẫn hạng nhất, chịu khổ nhọc hạng nhất, thân thể khỏe mạnh hạng nhất, cùng lắm thì cô đẩy Tiểu Hồng đi phát báo, cũng không tin đi không qua những con đường này, phải phát cho xong đóng báo này. Đái Tình Mỹ hào khí dâng cao nghĩ.

“Tiểu Hồng, đừng sợ, chị sẽ không vứt bỏ em, hôm nay coi như bồi chị tản bộ đi!” Cô đẩy chiếc xe Tiểu Hồng yêu thích, quyết định từng bước một dấu đi phát báo.

Đái Tình Mỹ, hai mươi bốn tuổi, độc thân, tốt nghiệp trường đại học T khoa ngoại ngữ, tinh thông ngôn ngữ của ba nước Anh, Pháp, Nhật, một ngày làm đến ba công việc, hứng thú lớn nhất trong cuộc sống là kiếm tiền, mục tiêu lớn nhất trong cuộc sống là kiếm tiền, ý nghĩa tồn tại trong cuộc sống là kiếm tiền.

Bởi vì, bởi vì cô cần tiền.

Người luôn đứng Hạng Nhất năm ấy, vì một cuộc tai nạn xe cộ mà cướp đi tánh mạng của ba mẹ, để lại cô và anh trai hai người sống nương tựa lẫn nhau, cố tình cô có một anh trai tốt không có trình độ học vấn cao, lại chỉ quan tâm đến trò chơi tiền bạc — cồ phiếu, tự xưng là người nối nghiệp Cổ Thần Ba Phỉ Đặc*, trong vòng chưa tới nửa năm, liền đem tiền bảo hiểm mà ba mẹ lưu lại thua sạch.

(*Warren Edward Buffett: một nhà đầu tư tài ba của nước Mỹ)

Thế mà người anh trai bị ma quỷ ám vẫn không thông suốt, lấy giấy tờ nhà đến ngân hàng thế chấp, si tâm vọng tưởng có thể trở mình, từ đó “cẩm y ngọc thực*”— kết quả không khó tưởng tượng, dĩ nhiên là căn nhà cũng mất luôn.

(*Áo bằng gắm, đồ ăn bẳng ngọc: chỉ cuộc sống giàu có)

Khi đó cô vẫn chỉ là học sinh, đối mặt với cục diện rối rắm mà anh trai tạo ra cũng không thể làm gì, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận sự thật. Vì hoàn thành việc học, cô cố gắng lấy vay tiền của trường học, vừa học vừa làm để hoàn thành việc học đại học.

Nhưng xui xẻo hiển nhiên không chịu dừng lại.

Khi cô chuẩn bị vào làm thư ký của công ty mậu dịch, ngân hàng bất ngờ thông báo thúc giục trả tiền về khoản nợ hơn năm mươi vạn, cũng tỏ ý sẽ đống băng tài khoản của cô, cô căn bản không biết mình vay tiền lúc nào, còn tưởng rằng đây là tập đoàn lừa gạt.

Sau khi tra xét trước sau, mới biết được anh trai nhiều lần lấy thẻ tín dụng của cô để vay tiền, khoản nợ trước sau tổng cộng gọp lại hơn năm mươi vạn, ngân hàng thúc dục không thành, liền cưỡng chế khấu trừ khoản tiền lương của cô.

Lúc ấy cô hoàn toàn sững sốt.

Đối với người mới bước ra xã hội còn mới mẽ, đừng nói tới bốn mươi vạn cô vay trong lúc đi học, bây giờ còn thêm khoản nợ hơn năm mươi vạn từ trên trời rơi xuống, chỉ tính tiền lời mỗi tháng thôi cũng đủ làm cho cô sợ hãi, tiền lương một tháng chỉ có ba vạn chưa tính tới tiền ăn mặc ngủ nghỉ… Trời ạ, trả thế nào đây?

Thế giới của cô nhất thời lâm vào một mảnh tối tăm, cô tức giận chỉ muốn đánh người, thậm chí chỉ muốn cùng anh trai đồng quy vu tận (cùng đến chổ chết).

Nhưng cô lại nhớ tớ ba, người ba thật thà một tay chống lên gánh nặng kinh tế gia đình.

Cả đời của ba làm nhân viên công vụ, tiền lương ít ỏi không chỉ phải trả tiền thuê phòng, còn phải nuôi sống người trong nhà, rõ ràng kinh tế trong nhà khó khăn, nhưng vì bồi dưỡng cho cô cùng anh trai, ông không tiếc đưa bọn họ vào trường Quý tộc, chỉ để cho cô cùng anh trai có điều kiện học tập tốt nhất.

Còn nhớ lúc cô mười bảy tuổi, đột nhiên mẹ cô được chẩn đoán bị bệnh ung thư, ba cô nhìn chi phí điều trị bằng hóa chất của mẹ cô mà ngây người, ông cùng cô ngồi trên dãi ghế hành lang bệnh viện, thật lâu mà không nói tiếng nào, khi đó tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ cô sắp mất mẹ sao?

Nhưng một giây kế tiếp đột nhiên ba cô vuốt mặt mình, mỉm cười vỗ đầu cô, “Cũng may, mẹ con còn có cứu! Con yên tâm, chỉ cần làm trị bệnh bằng hoá chất, mẹ sẽ khôi phục sức khỏe thôi.”

Ngày thứ hai, ba bắt đầu chạy xe taxi, ban ngày đi làm buổi tối lái xe taxi, mặc dù cực khổ vẫn cười ha ha, nhưng kỳ diệu đã xảy ra, cuối cùng mẹ đã khôi phục sức khỏe và rời khỏi viện.

Cô cảm giác mẹ được cứu không phải nhờ trị bệnh bằng hóa chất, mà là ba đã không buông tha để cứu mẹ, ổn định cái nhà này.

Bởi vì nhớ lại người ba kiên nghị, cô biết mình không thể buông tha, khổ hơn nữa cũng cắn răng sống qua ngày. Cuộc sống mà, nếu không trải qua rèn luyện, thì làm sao có kết quả ngọt ngào?

Vì vậy, nàng bắt đầu kiếm tiền cho cuộc sống của mình.

Sáng sớm đưa báo, sau đò làm bí thư của công ty mậu dịch, buổi tối tan việc thì đến nhà hàng thức ăn nhanh làm bán thời gian, vì không lãng phí một giây kiếm tiền, cô nhận phiên dịch bản thảo, ngày nghỉ còn đi phát truyền đơn, một năm 365 ngày làm việc Tẩu Hỏa Nhập Ma như thế, luôn để duy nhất một kiểu tóc ngắn chỉ vì tiết kiệm dầu gội đầu, tiết kiệm nước, tiết kiệm điện.

Mặc dù đã thật lâu không ngủ đủ giấc, nhưng ý chí lại càng ngày càng sục sôi. Nhìn, ngắn ngủn không tới nột năm, cô đã trả hơn một phần ba khoản nợ, luôn tự nói với mình, chờ đến khi trả sạch khoản nợ của anh trai và khoản vay của cô, cô muốn dành tiền để một căn phòng thuộc về mình, một lần nửa hưởng thụ lần cảm giác gia đình.

Sáng sớm trên đường thật yên tĩnh, cô đẩy Tiểu Hồng đi phát báo từng nhà…

Không biết qua bao lâu, Đái Tình Mỹ nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Hỏng bét, giờ này mọi người đã phát báo xong, chỉ còn lại cô. “Đái Tình Mỹ, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, phải cố gắng lên! Cố gắng lên!”

Đang cố gắng lấy lại tinh thần, bỗng nhiên, từ trong ngõ hẻm cha Bảo cùng những người khác quay trở lại.

“Cha Bảo?”

“Đứa ngốc, chỉ đi thì tới mấy năm mới xong? Ừ, mọi người đem báo chia một phần.” cha Bảo chỉ huy mọi người lấy báo trên xe cô, rồi đưa cho cô một danh thiếp, “Bạn của chú có mở tiệm sửa xe, nói tên chú sẽ bớt 80%, nhanh đem xe đi sửa đi.”

Dứt lời, mọi người không đợi cô nói cảm ơn, xoay người liền lên chiếc xe máy chạy đi, lưu lại Đái Tình Mỹ một người đứng trong gió rét, cảm động nước mắt doanh tròng......

Làm phiền mọi người giúp một tay, cô mới có thể có tinh thần tiếp tục phát truyền đơn quảng cáo ở đầu đường, tiếp tục kiếm tiền.

“Tiên sinh, trấn nhỏ Kinh Đô, xin xem tham khảo xem một chút. Tiểu thư, đây là trấn nhỏ Kinh Đô, rất thích hợp cho Quý tộc đó. Bác trai, đây là trấn nhỏ do công ty Thủy Lam xây dựng, bảo đảm chất lượng hàng đầu, xin tham khảo một chút...”

Đái Tình Mỹ mang theo nụ cười sáng lạn, không ngừng cầm truyền đơn trong tay đi phát, bởi vì chuyên chú, hồn nhiên không phát hiện một đôi mắt sáng ngoắc nhìn cô chằm chằm.

Truyền đơn trong tay phát xong, cô đi tới ngồi lên bãi đất trống bên đường, từ trong túi lại lấy ra một sắp giấy truyền đơn nữa, mới vừa đứng dậy, trước mặt trùng hợp xuất hiện một tiểu thư trẻ tuổi ăn mặc thật mốt, cô vội vàng nỡ nụ cười đưa tờ giấy trong tay. “Tiểu thư, tờ giấy này đưa cho cô, xin tham khảo một chút về trấn nhỏ Kinh Đô.”

Không báo động trước,tiểu thư trẻ tuổi đột nhiên bắt lấy cô—

“Đái Tình Mỹ.”

Nghe tên của mình, Đái Tình Mỹ sửng sốt một chút, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía cô gái có mái tóc xoăn theo mốt trước mặt.

“Này, Hạng Nhất, bạn không nhận ra mình?” Lam Doãn Khiết hung hăng đâm cái trán của cơ một cái.

Trong nháy mắt, trí nhớ mở ra, trong đầu Đái Tình Mỹ một gương mặt thoáng qua, người luôn kêu cô là Hạng Nhất.

“Cậu là…Lam Doãn Khiết!”

Lam Doãn Khiết hưng phấn gật đầu, lôi kéo bàn tay xinh đẹp của Đái Tình, vui vẻ nói, “Ha ha, không ai khác chính là mình!”

Đái Tình Mỹ vừa mừng vừa sợ nhìn nguồi bạn cũ nhiều năm không gặp, “Trời ạ, cậu trở nên xinh đẹp thế này, mình không nhận ra cậu luôn rồi. Cậu không phải là xuất ngoại đi du học rồi sao? Trở về lúc nào thế?”

“Cậu không thay đổi gì hết, giống hồi cấp 3 như đúc.” Cô cười hì hì, sờ sờ lên mái tóc ngắn của Đái Tình Mỹ.

Đúng nha, một kiểu tóc ngắn xoăn như sợi mì, nhìn thành thục quyến rũ, không giống cô một đầu gợn thật to. Đái Tình Mỹ có chút ngượng ngùng cười.

“Đi, chúng ta tìm một chỗ hàn huyên một chút đi!” Lam Doãn Khiết kéo cô đi.

“Đợi chút, “ cô giơ lên sắp giấy trong tay, “Trước tiên mình phải phát xong những thứ này, về trấn nhỏ của công ty cậu.” Cô cũng không quên công ty xây dựng Thủy Lam là của nhà Lam Doãn Khiết.

“Vậy… mình giúp cậu một tay.”

Lam Doãn Khiết cầm một nửa truyền đơn, học theo Đái Tình Mỹ gặp ai đó liền gửi cho họ truyền đơn, hai tiểu thư trẻ tuổi với nụ cười ngọt ngào quả nhiên có uy lực vô cùng, nửa giờ sau, họ đã ngồi trong phòng nhỏ xin đẹp của Đái Tình Mỹ.
Bình Luận (0)
Comment