Trương Thương đã soạn xong danh sách thứ sử, chỉ mất có bảy ngày thôi, nhưng ông ta vẫn chẳng vội đưa lên, đợi đúng 10 ngày giao cho thằng nhãi kia. Lúc này đang duỗi chân ra cho mỹ thiếp xoa bóp, mặt hưởng thụ dựa vào đùi mỹ thiếp khác, vui vẻ ăn quả, thêm vài ngày nữa là có thể nghỉ mấy tháng, hưởng thụ cuộc sống mỹ hảo rồi.
"Gia chủ, ngô vương bái kiến ạ." Gia phó vào báo.
Trương Thương mừng lắm, vội vàng thay y phục cười vui vẻ ra đón.
"Bái kiến Trương tướng." Lưu Hằng cúi người dùng đại lễ:
Trương Thương vội đỡ lấy:" Đại vương chớ đa lễ, sau ngày chúng ta phải giúp nhau nhiều hơn."
Lưu Hằng dáng vẻ nghiêm túc, vào phòng một cái thậm chí không hàn huyên, nói thẳng lý do:" Trương tướng nhất định biết bệ hạ chuẩn bị để ta làm ngự sử, ta ở ngoài đã lâu, không hiểu tình hình trong triều. Trương tướng bận rộn, ta không dám quẫy nhiễu, chỉ muốn lấy tấu chương vài ngày qua, xem tình hình các nơi."
Trương Thương nghe thế lòng thầm mừng rỡ:" Chỉ xem con số không có hiểu biết trực quan được, không bằng thế này đi, thời gian qua thần bận rộn, nhiều quốc sự bị lỡ, không bằng đại vương xử lý những chuyện đó, ắt sẽ hiểu tình hình địa phương."
Lưu Hằng cau mày:" Ta chưa nhậm chức, huống hồ ngự sử cũng không có tư cách xử lý chính vụ, làm thế là không ổn."
"Có gì không ổn, Triều Thác cũng thường xử lý chính vụ, huống hồ đại vương nhậm chức cũng chỉ là chuyện vài ngày nữa thôi, không tìm hiểu trước sao có thể tiếp nhiệm? Làm thế cũng là vì thiên hạ Đại Hán." Trương Thương hùng hồn nói:
Bấy giờ Lưu Hằng mới gật đầu:" Được, vậy phiền Trương tướng cho mượn một xe, đưa tấu biểu về chỗ ở của ta."
Trương Thương muốn nhảy lên ăn mừng, làm công cụ nhiều năm, không ngờ mình gặp được thứ công cụ tốt thế này, nói ít, làm nhiều, dứt khoát ... Sau này mình không cần vất vả rồi.
Thế là đống tấu chương đủ người thường xem cả tháng chất lên xe, Trương Thương cười tít mắt tiễn ra tận ngoài cửa.
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường đang ăn ngấu ăn nghiến.
Nhìn cái bộ dạng ăn uống như chết đói tới nơi đó, Lữ Lộc do dự chút rồi nói:" Bệ hạ ... Ăn chậm chút, có ai cướp mất đâu."
Lưu Trường nuốt ực một miếng thịt:" Ngươi không biết rồi, bây giờ không ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn tốn công lắm."
"Hả?" Lữ Lộc không hiểu bệ hạ làm sao, thời gian qua đem toàn bộ y phục đẹp đẽ ra mặt, ăn uống xa xỉ, đương nhiên hành vi hôn quân của bệ hạ có lâu rồi, nhưng gần đây diễn ra liên tục ... Thái thượng hoàng vừa giá băng, làm thế có hơi quá đáng không?
Lưu Trường nhìn quanh, ra hiệu Lữ Lộc ngồi xuống:" Ngươi là người mình, không cần che giấu nữa, Ngô vương sắp làm ngự sử đại phu rồi."
Lữ Lộc cả kinh:" Thiên hạ có chư hầu vương nào làm tam công chứ?"
"Sao lại không, cái tên Chu Kê Đản không phải là chư hầu vương làm quốc tướng à?"
- Giải thích từ "Kê Đản" nghĩa là trứng gà. Hết giải thích.
"Bệ hạ không muốn gọi Chu công là Cơ Đán đã đành, gọi là Kê Đản thì quá đáng lắm ... Dù sao đó là chuyện bao năm rồi."
"Quần thần không phải ngày ngày tâng bốc trẫm là thiên cổ hiền vương à, chứng tỏ thiên hạ thái bình rồi, xuất hiện hiền vương như Chu Công chẳng phải là quá tốt à?"
Lữ Lộc mím môi, không biết nói sao:" Bệ hạ sợ Ngô vương làm ngự sử đại phu sẽ không cho bệ hạ xa xỉ phải không? Nếu đã thế sao bệ hạ còn muốn giữ hắn ở lại triều đường?"
"Vì sao không? Ngươi biết Tứ ca của trẫm tài năng thế nào không? Đợi huynh ấy làm ngự sử, bố trí tam công của trẫm còn hoành tráng hơn cả a phụ, có thể nói là vô địch. Ha ha ha, trẫm tuy không thể ăn uống xa hoa nữa, nhưng có thể vứt đại sự cho huynh ấy ra ngoài du ngoạn mà không sợ loạn nữa ... Thằng nhãi an có Tứ ca phò tá, trẫm có thể tới nước Đường một chuyến rồi, trẫm luôn muốn về nước Đường xem sao." Lưu Trường khao khát ra mặt:
"Bệ hạ tin tưởng Ngô vương quá."
"Triều đường không ít người kiêng kỵ Tứ ca, nhưng Tứ ca không giống Như Ý, huynh ấy là người đạo đức cực cao, trong toàn bộ tông thất, đạo đức của huynh ấy chỉ kém trẫm thôi."
Trong lòng Lữ Lộc có ngàn vạn điều muốn nói, người mà đạo đức thấp hơn bệ hạ không phải là người nữa, đó là thứ thập ác bất xá, nhưng sợ ăn đòn hắn không dám nói thẳng:" Liệu quần thần có chịu không ạ?"
"Trẫm bổ nhiệm tam công, bọn họ xen vào được à? Trong tam công thì Triều Thác sắp từ chức rồi, không thể mở miệng, Trương Bất Nghi thì trẫm nói sao là thế, thái úy không thèm để ý ... Về phần Trương tướng, ông ấy hận không thể để Tứ ca làm quốc tướng." Lưu Trường giọng ăn chắc:
"Nhưng mà cô mẫu ..." Lữ Lộc biết cô mẫu luôn kiêng kỵ ngoại vương:
"Không biết chứ gì, đây là ý a mẫu đấy."
"Gì ạ."
" A mẫu vốn gần gũi Tứ ca, giờ chư hầu vương đã phân quyền, còn kiêng kỵ gì nữa, ngược lại a mẫu nói, cần một mãnh nhân ..."
Lữ Lộc vẫn không hiểu:" Ai cũng bảo Ngô vương đại hiền, nhưng năng lực trị quốc bằng được Trương tướng không?"
"Kém xa."
"Vậy sách lược bằng Triều Thác không?"
"Hẳn không bằng."
"Vậy vì sao ạ?" Lữ Lộc càng nghĩ càng không hiểu:
Lưu Trường cười gian:" Đó là vì ...."
Trương Thương mở mắt ngáp dài, sai mỹ thiếp trong lòng chuẩn bị y phục, thong thả mặc quần áo, ăn sáng, không vội đi làm, bảo người chuẩn bị ít quả, cứ nằm trong phòng, xem mỹ thiếp mặc y phục mỏng manh nhảy múa.
Đang xem say sưa thì có hạ nhân gõ cửa.
Trương Thương không vui, bảo đám thiếp thân lui ra rồi mới cho hạ nhân vào.
"Gia chủ, Ngô vương tới rồi, đã đợi ngoài cửa hơn nửa canh giờ, phó thấy cứ để ông ấy đứng như thế thì không hay."
"Cái gì, Ngô vương đợi nửa canh giờ rồi, sao không bẩm báo sớm?"
"Ngô vương biết gia chủ chưa dậy, không cho phó bẩm báo."
Trương Thương gãi đầu:" Hỏng rồi, hỏng rồi, thằng nhãi đó bụng dạ hẹp hòi, lại thích Lão Tứ nhất, nếu để y biết, ta mất kỳ nghỉ. Mau, ta phải tới thư phòng ..."
Khi Lưu Hằng vào thư phòng thì Trương Thương đang vùi đầu đọc quyển trục, mệt mỏi day trán, có chút áy náy nói:" Thần vừa dậy một cái là bận lo việc thứ sử, không biết đại vương ở ngoài, xin thứ tội."
"Không dám, Trương tướng ngày đêm vất vả, quả nhân quấy nhiễu rồi." Ngô vương phất tay một cái, có người đem đống tấu biểu đi vào:
Trương Thương ngạc nhiên:" Đại vương, thế này là ..."
"Hôm qua trương tướng giao cho ta xử lý tấu biểu, ta hoàn thành rồi."
"Hả, nhiều tấu chương như thế ..." Trương Thương nhìn Lưu Hằng thần sắc tiều tụy, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân từ trên xuống dưới hiện rõ sự mệt mỏi, rõ ràng là cả đêm không ngủ:" Đại vương hà tất như thế, hại người, hại người quá."
Lưu Hằng lắc đầu:" Xử trí tấu chương như thủy hỏa, bách tính các nơi đang đợi, không thể chậm được, thiên hạ thái binh nhưng người nghèo còn nhiều, cả nhà dùng chung cái áo, một bát kê, mười người chia nhau ... Nhất là Hoài Nam gần đây gặp lũ, tiếng khóc vang trời... Quả nhân nghĩ, nếu xử lý công việc nhanh hơn, họ bớt khổ đi một ngày."
"Trương tướng còn việc khác phải xử lý không?"
Trương Thương trầm mặc chốc lát gật đầu:" Còn một ít, để thần phải người mang tới."
Thế là Lưu Hằng lại mang một xe văn thư đi.
Nhưng Trương Thương không vui vẻ được như lần trước, mấy lần định về phòng ngủ tìm đám mỹ thiếp chơi đùa, cuối cùng lại ngồi xuống bàn lấy tấu chương ra, tự nhủ ... Lần này nữa thôi, chỉ một lần, đợi lũ lụt ở Hoài Nam kết thúc, ta sẽ nghỉ ngơi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com