"Trọng phụ!"
"Trong phụ!"
Hai thằng nhãi đứng trước mặt Lưu Trường hành lễ, còn dùng vai huých nhau, Lưu Trường day trán, hai thằng nhãi này vốn lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, nhưng quan hệ hai nước ảnh hưởng tư giao. Dù sao quốc gia ở quá gần nhau, dễ sinh ra đủ các loại mâu thuẫn, mà chúng lại còn nổi tiếng cứng đầu.
"Các ngươi tới hơi muộn đấy, đa số các chư hầu vương đã về rồi."
"Trọng phụ, đường sá xa xôi, bọn cháu biết tin đã dốc sức đi rồi." Lưu Ngang giải thích:
"Trẫm biết, trẫm còn cho rằng nửa năm sau các ngươi mới tới cơ, cho nên minh ước chư vương không đợi các ngươi ... Hẳn tin tức cũng đã tới chỗ các ngươi rồi, có điều các ngươi không cần lo, chuyện phân quyền tạm thời chưa tới các ngươi, quốc gia của các ngươi chưa có quyền quái gì mà chia ... Khỏi lo cái đó, sẽ có người giải thích chi tiết cho các ngươi sau."
Hai người gật đầu, Lưu Khải thở dài:" Tiếc là không được gặp bá phụ lần cuối."
"Làm cho tốt là đủ khiến bá phụ các ngươi an ủi rồi ... Khi nào các ngươi đi?"
Lưu Ngang kêu lên:" Hả? Trọng phụ, bọn cháu vừa mới tới mà."
"À, vậy ở Trường An bái kiến người thân đi, tới chỗ thái hậu, thái tử, ở vài ngày, đi đi."
Lưu Trường đuổi hai đứa do tử không nên hồn, tiếp tục xem tấu biểu, tấu biểu tới từ Trương Thương, ông ta dựa vào tình hình, nhu cầu, chính tích quan viên các nơi, tiến hành một đợt luân chuyển lớn. Thậm chí ghi chú cả năng lực, địa vị, cùng với việc có thể đưa họ tới quận quốc nào.
Hiệu suất thật khủng bố, thường ngày mà dùng thái độ sinh con đối xử với quốc sự, Đại Hán lo gì không hưng thịnh.
Hiện giờ ông già này đang soạn danh sách thứ sử các ngươi, chắc là không tốn bao lâu đâu.
Lưu Trường cảm khái vô cùng, cũng đau đầu vì người kế thừa.
Lại nói hai vị chư hầu vương sau khi đi bái kiến thái hậu liền tới tìm thái tử.
Năm xưa Lưu Tường, Lưu Ngang, Lưu Khải, Lưu Hiền cùng với Lưu An quậy quá ở Trường An, được gọi là Ngũ bất hiền vương, giờ đều thành hiền tài rồi ...
Vừa tới phủ thái tử, đi qua cửa một cái liền bị một thằng nhãi ngăn lại.
"Hai vị trọng phụ, không biết là quận thủ nơi nào?"
Đứng trước mặt họ là thằng nhãi khá quen mắt, Lưu Ngang cười nói:" Ta là Bắc Đình quận thủ, đây là Tây Đình quận thủ, ngươi có việc gì?"
Lưu Tứ ngớ người, quái, đâu ra hai cái quận như vậy chứ, mất một lúc mới sực tỉnh:" Thì ra là hai vị huynh trưởng, quá nhân Hạ vương Lưu Tứ, bái kiến hai vị huynh trưởng."
Lưu Khải nhớ ra:" À, ngươi là nhi tử thứ tư của trọng phụ."
"Thực ra là thứ ba ... Có điều đại ca nói thứ ba thì thứ ba vậy. Hôm nay được gặp hai vị huynh trưởng ở đây, quả quân muôn phần kích động, muốn bày tiệc khoản đãi, nhưng mà nước Hạ nghèo quá ...
Thế là Lưu Tứ bắt đầu bài ca nghèo khổ của nó, nói hết sức xúc động, hết sức đáng thương, nói cho hai vị chư hầu vương choáng váng.
Lưu Ngang mím môi:" Từ sau khi ta làm Bắc Đình vương, đây là người đầu tiên xin viện trợ của ta."
Lưu Khải cũng cảm khái:" Cầu viện cả bọn ta, xem ra ngươi cùng đường rồi, thế này đi, ta phái người cấp cho ngươi tám mươi con dê ..."
"Tứ, không được làm bừa!"
Giọng Lưu An vang lên sau lưng, Lưu Tứ tức thì rụt cổ lại, hai người kia bỏ qua Lưu Tứ, đi nhanh về phía Lưu An, ba người gặp nhau, mắt đỏ hoe.
Đối với người thời đại đó mà nói, chỉ cần sống cách nhau trăm dặm, gặp một lần đã là khó, mà ba người này há chỉ cách nhau nghìn dặm, lại còn vì thân phận, khiến bằng hữu năm nào ngày ngày tụ tập quậy phá, bây giờ gặp một lần cũng khó.
"Hai ngươi cuối cùng cũng tới, ta luôn nghĩ, đến bao giờ các ngươi mới tới thăm ta." Lưu An xúc động ra mặt:
Lưu Ngang không nhịn được nói:" Ta còn tưởng ngươi sẽ bày ra tư thế thái tử, bắt bọn ta tới bái kiến, không ngờ ngươi vẫn như xưa ... Không như ai đó, làm đại vương là quên giao tình."
Lưu Khải tức giận:" Ngươi đối đầu với ta trước, xua đuổi người của ta ..."
"Người của ngươi sao lại xuất hiện chỗ ta, bộ lạc đó đã quy thuận ta rồi, ngươi giữa đường sai người bắt họ là ý gì?"
"Ngươi không phải đối diện với Thân Độc ..."
Hai người tức thì quên niềm vui trùng phùng, quay sang cãi vã, Lưu An lắc đầu liên hồi, mỗi tay nắm tay một người:" Thôi, đừng tranh cãi nữa, vào phòng đi."
Vào phòng rồi, Lưu Khải vẫn còn trách móc:" Ngươi ba mặt đều là người mình, ta cường đại rồi thì ngươi mới yên ổn, cần gì tranh với ta, cần nhiều người thế làm gì, mưu phản à ..."
Nói tới đó hắn ngưng bặt.
Vì trong phòng có một người đang ngồi, mặt mày âm u nhìn hắn, mắt lạnh lẽo.
Lưu Khải chỉ thấy hai chân mềm nhũn, nói năng cũng lắp bắp lẫn lộn:" A phụ, người, người chưa đi .... người tới rồi ... Người ở đây ...
Hắn tưởng a phụ phải rời Trường An rồi chứ, nước Ngô thì xa, a phụ lại tham công tiếc việc, sao vẫn còn chưa đi?
Lưu Hằng lạnh lùng nói:" Lâu rồi không gặp, ngươi to gan rồi đấy, chỉ trích huynh đệ của mình mưu phản, định tương lai đi thảo phạt à?"
"Con không dám." Lưu Khải vội quỳ xuống:
"Xin lỗi Ngang đi."
"Ta sai rồi, không nên phái người đi đoạt bộ lạc của ngươi, không nên vô lễ với ngươi, xin thứ tội."
Nghe hắn xin lỗi không có chút gượng gạo nào, đúng là sợ tới mất cả hồn vía rồi, Lưu Ngang cười méo xẹo:" Trọng phụ, bọn cháu chỉ đùa thôi mà, có gì to tát đâu."
"Hai nước bất hòa chính là chuyện lớn, ngay cả các ngươi còn không hòa hợp với nhau, vậy bách tính phía dưới sẽ thế nào?" Lưu Hằng là người vô cùng nghiêm túc, không biết đùa cợt là cái gì, kể cả ngồi im không nói, cũng không ai dám xem nhẹ:
Lưu Ngang cũng im luôn.
Lưu An đành lên tiếng:" Trọng phụ, mấy đứa bọn cháu từ nhỏ lớn lên bên nhau, trọng phụ cứ yên tâm, dù có hiểu lầm chỉ cần nói rõ ra là được, sẽ không có mâu thuẫn gì hết ..."
Lưu Hằng hừ một tiếng:" Làm a phụ rồi tính cách vẫn chưa chín chắn, lát nữa tới gặp ta."
Nói xon rời đi.
Lưu Hằng lau mồ hôi:" Không ngờ xa cách nhiều năm, gặp lại thành thế này ... Sao a phụ ta ở đây?"
Lưu An giải thích:" Ta mời trọng phụ tới bàn ít việc lớn, hiện giờ chưa thể nói ra ngoài, nhưng ngươi biết nhanh thôi."
"Chuyện tốt à?"
"Ừ, chuyện tốt, nhưng đối với số xe ngựa và trang phục đẹp đẽ ta tích trữ nhiều năm lại không phải là chuyện tốt."
Lưu Ngang nghe chẳng hiểu ra sao.
Thế nào thì ba người gặp lại cũng vui vẻ lắm, đóng cửa lại một cái, trò chuyện thoải mái hơn hẳn, chỉ là Lưu Khải không cãi nhau với Lưu Ngang nữa, kể cả Lưu Ngang có kiếm cớ, hắn vẫn tươi cười, không cho tên đó cơ hội ám hại mình ...
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com