Triều Thác chưa bao giờ vui sướng như hôm nay, hoài bão cả đời được thực hiện rồi.
Đại nghiệp tước phiên rốt cuộc cũng có đột phá lớn, mấy quyền lực lớn của chư hầu vương bị đoạt đi, giống như quận thủ, hệ thống quan lại ở nước chư hầu biến đổi hoàn toàn. Từ nay nước chư hầu không thể bắt chước triều đường thiết lập tam công cửu khanh nữa. Như thế thực lực chư hầu vương bị tước giảm mạnh, gần như mất đi quyền khống chế địa phương.
Chư hầu vương chỉ còn là quân vương trên danh nghĩa thôi, không thể tùy ý làm bừa, quần thần không cần liên hợp vẫn kiềm chế được.
Qua hai đời nữa, chư hầu vương hoàn toàn bị quần thần kiềm chế, hoàn toàn thành đồ trang trí của triều đường.
Sau khi hoàng đế triệu tập chư vương mở hội nghỉ bàn bạc việc này, chuyện được thuận lợi thông qua, Triều Thác là người chủ đạo, tất nhiên được danh vọng cực lớn.
Ít nhất những tiếng nói bất mãn với hắn giảm đi không ít.
Vị tam công trước kia chịu vô vàn phỉ nhổ đã bắt đầu xác lập uy vọng tam công của mình.
Giờ đây quyền lực quan viên quận huyện phân phối lại, rồi biên chế thứ sử xác định ra sao? Những chuyện này cuối cùng đặt lên người Trương Thương.
"Trương tướng, biên chế này liên quan tới mấy nghìn quan viên, trong đó quan viên 2000 thạch đã có hơn mười vị ... Điều động bổ nhiệm phải tuân theo luật tị hiềm thái tử mới ban bố, khó khăn rất lớn." Triều Thác cung kính ngồi trong tướng phủ trình bày:
Sắc mặt Trương Thương lúc này không dễ coi:" Ngươi cũng biết khó khăn lớn, vì sao không tự làm mà giao cho ta?"
Triều Thác không còn là tên cứng đầu trước kia nữa, ở trên triều đường lâu, hắn cũng học được quan hệ với người khác:" Ta biết cả Đại Hán chỉ ngài là làm được việc này thôi, không ai đạt tới tầm ngài."
"Ta không phải bệ hạ, nói lời này với ta vô ích."
"Trương tướng, ta không có lòng riêng, mà vì thiên hạ Đại Hán, ngài hưng nông cũng cần quan viên hợp cách mới ..."
Trương Thương càng khó chịu:" Được rồi, ta tự biết phải làm sao. Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?"
"Trương tướng, chuyện này phải làm càng nhanh càng tốt, ta cầu xin Trương tướng chú tâm một chút, sớm hoàn thành ..."
Triều Thác quá biết Trương Thương rồi, ông ta không thích làm việc, làm cái gì cũng trì hoãn được là trì hoãn, kéo dài được thì kéo dài, có hạn thì đợi tới hạn mới làm ... Một người giỏi như vậy, sao lại lười thế? Đôi khi nhìn hành vi của Trương Thương, Triều Thác rất tức giận.
"Không biết Trương tướng có thể cho một thời hạn cụ thể không?"
"Sáu tháng."
Triều Thác sầm mặt, sao ông không nói sáu năm luôn đi cho rồi.
"Mười ngày !"
Đột nhiên một giọng nói vang vang truyền vào, Triều Thác cả kinh quay đầu, Lưu Trường nghênh ngang đi vào phủ, phó nhân khổ sở theo sau, lần nào cũng thế, không cho người ta cơ hội bẩm báo.
Trương Thương hỏi:" Mười tháng sao, thế cũng được."
"Trẫm nói mười ngày, không phải mười tháng." Lưu Trường thoải mái ngồi xuống:
Trương Thương mặt đen xì:" Bệ hạ có ý gì, mấy nghìn quan viên mà mười ngày an bài xong à? Bệ hạ muốn thay quan viên hay thay quốc tướng?"
Đến Triều Thác cũng không chấp nhận được:" Bệ hạ, quan viên liên quan nhiều lắm, đúng là không thể làm được trong thời gian ngắn, ít nhất phải một tháng mới."
"Mười ngày!" Lưu Trường cười ha hả:" Sư phụ lừa được người khác chứ sao lừa được trẫm, mấy năm qua mỗi ngày thời gian làm việc của sư phụ không quá nửa canh giờ. Đôi khi mấy ngày liền không làm, vậy mà chẳng lỡ việc gì. Trẫm biết thực lực của sư phụ, nếu mười ngày làm xong trẫm cho sư phụ nghỉ hai tháng, thế nào?"
Trương Thương khó nghĩ lắm:" Mười ngày hơi ít, một tháng đi."
Triều Thác suýt hét lên, vừa rồi ông nói sáu tháng mà.
Lưu Trường ghé tai Trương Thương nói vài câu, ông già mừng rỡ:" Thật à ... Quần thần có đồng ý không?"
"Quan tâm họ đồng ý không làm gì, dù sao thì sư phụ có thể nhẹ nhàng rồi, thế nào?"
Trương Thương cười to:" Nếu bệ hạ đã nói thế, vì thiên hạ Đại Hán, thần liều cái nắm xương già này, thế đi, cho thần bảy ngày, sau đó thần nghỉ ba tháng."
"Giao hẹn thế!"
Hai người tức thì hoàn thành giao ước, Triều Thác líu lưỡi, từ sáu tháng biến thành bảy ngày?? Thế chẳng phải bình thường ông lười quá nghiêm trọng à?
Còn nữa, vừa rồi bệ hạ và ông ấy nói gì?
Nhưng Trương Thương và Lưu Trường không muốn bàn luận chuyện này nữa, Trương Thương gọi phó nhân dìu mình vào thư phòng, lấy giấy bút, bắt đầu làm việc.
"Bệ hạ, Trương tướng, thực sự quá ..." Triều Thác tức giận, nếu không phải cố kỵ ông ta là lão sư của hoàng đế thì hắn đã chửi rồi:
"Sư phụ ta tuổi cao lắm rồi, cực kỳ cao rồi, dù ông ấy có khỏe thế nào, đem chuyện giao cho một ông già như thế làm là không ổn, không phải thể hiện đám người sau vô dụng à? Trẫm cũng muốn giảm bớt việc cho sư phụ, để sư phụ vui vẻ sống tuổi già ... Nhưng anh kiệt khắp nơi, ai kế thừa được sư phụ ?" Lưu Trường cảm khái:
Triều Thác rất muốn nói, thần, nhưng hắn nhịn được, chuyện này đừng nói bảy ngày, đến cả tháng hắn cũng không làm được.
Lưu Trường rời tướng phủ, Triều Thác cũng về phủ đệ của mình.
Triều Thác có vẻ buồn bã, không còn đắc ý như lúc rời phủ nữa.
Trương Thang ngồi bên hồ nghi nhìn lão sư:" Sư phụ, xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Trương tướng không đồng ý?"
"Đồng ý rồi ..." Triều Thác đột nhiên hỏi:" Ngươi thấy ta so với Trương tướng thì thế nào?"
Trương Thang trầm mặc chốc lát mới đáp:" Kém xa lắm."
Triều Thác không hề tức giận:" Xem như ngươi thành thật, không phải trí tuệ ta kém, mà kinh nghiệm không bằng, ông ấy trải qua nhiều chuyện, mài rũa ở phía dưới nhiều năm .... Vốn ta đồng ý với Ngô vương xong việc sẽ tử chức chỉ là kế quyền nghi, nhưng bây giờ xem ra ta nên dâng thư từ chức rồi, ta muốn xuống địa phương làm quận thủ."
Trương Thang cả kinh:" Lão sư muốn xuống địa phương làm quận thủ à? Vì sao chứ?"
"Bao năm qua ta luôn ở trên triều, năm xưa đi Nam Việt cũng chẳng bước chân ra đường, chưa bao giờ thực sự quản lý một phương .... Bởi thế làm việc là điểm yếu của ta. Ta còn trẻ, ta có thể học, có thể tích lũy kinh nghiệm. Ngươi rất may mắn đấy, vì ta đã biết làm sao để dạy ra một năng thần hợp các rồi. Từ ngày mai trở đi, ngươi xuống quê làm lại, không cho dù tên tuổi của ta hay a phụ ngươi, tự mình xông pha ... Đợi khi ngươi có thể dựa vào bản thân làm huyện quan, ta sẽ dạy ngươi nhiều hơn."
Trương Thang không rõ tình hình thế nào nữa, nhưng Triều Thác đã tín nhiệm như thế, nó gật đầu đồng ý:" Lão sư, tuổi đệ tử thế này mà cũng có thể làm lại à?"
"Khi ngươi mới tới theo ta đã có thể giúp a phụ ngươi chỉnh lý văn thư, giờ với tuổi này, sao lại không làm được tiểu lại? Yên tâm mà làm đi!"
"Vâng!"
Trương Thang chưa hết biết mình đã đi trên con đường hoàn toàn mới, vẫn hành lễ với Triều Thác, tiếp nhận an bài.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com