Triệu Đà vừa lên tiếng, mọi người tức thì đều suy tư.
Yên vương nghiêm túc nói:" Không phải vì ta không nỡ từ bỏ quyền lực, ta chỉ thấy, chư vương mới là trợ thủ đang tin nhất của bệ hạ, quận thủ địa phương và đại thần triều đình đều không đáng tin ... Làm suy yếu tông thất mà tăng sức mạnh cho bên ngoài không có lợi cho Đại Hán."
"Trọng phụ nói có lý, triều thần quận thủ gì chứ? Bảo vệ Đại Hán vẫn phải dựa vào chúng ta." Hạ vương vỗ ngực nói:
Đại vương nhìn xung quanh, cấu mấu hắn thật mạnh, Hạ vương vừa bị đánh thiếu chút nữa kêu lên, ôm mông nhìn hắn u oán.
Không cho nói thì thôi, bấu quả nhân làm gì?
Huynh có biết mình khỏe thế nào không?
Có biết quả nhân vừa bị đại ca đánh mông vẫn còn đau lắm không?
Khi chư vương bàn bạc công việc, đám đời hai còn chưa có tư cách lên tiếng, nhất là con cái của Lưu Trường, bọn họ không có tiếng nói của mình, phải nghe theo Lưu Trường.
Ngô vương cũng nói:" Yên vương nói có lý lắm, mới đầu phân phong là để bảo vệ bệ hạ, nhưng giờ khác rồi, đương kim bệ hạ bây giờ, trong lòng mọi người cũng biết. Còn thái tử cũng là hùng tài đại lược, Đại Hán được lòng người, trong vòng trăm năm không có gian tặc lộng hành ... Về xa hơn nữa, không phải chuyện chúng ta có thể bố trí."
"Huống hồ các quận thủ đã bắt đầu phân quyền, địa phương sẽ thiết lập giám sát. Còn triều đường, đại địa phương phân quyền xong tất nhiên sẽ tới chỉnh đốn."
"Ta biết trong lòng các huynh đệ đều nghĩ như Yên vương, chẳng qua Yên vương bộc trực nên nói thẳng ... Phân quyền không phải là thiếu tín nhiệm với mọi người, mà là cải cách thống trị tất yếu. Chúng ta là chư hầu dựa vào Đại Hán, Đại Hán có cường thịnh, con cháu chúng ta mới có phú quý. Chúng ta phải nghĩ hành vi có lợi cho Đại Hán hay không, mà không phải có lợi cho cá nhân chúng ta không?"
"Lời của Ngô vương, lòng ta cũng hiểu, tên Triều Thác kia có thể mặc sức ra tay với địa phương, nhưng hắn chỉnh đốn được triều đường không? Ta không tin hắn, mục đích của hắn luôn là chúng ta, chứ không phải là triều đường. Có lẽ trong mắt hắn, triều đường quản lý thiên hạ không qua thiên tử mới là tốt nhất ... Hắn chính là kẻ hưởng lợi, lại biết chúng ta không thể phát tác nên làm càn ...." Yên Vương uất ức nói:
Nói cho cùng họ thấy bất công.
Lưu Hằng nhìn quanh:" Mọi người cũng nghĩ vậy à?"
Triệu vương hơi do dự nói:" Yên vương đúng đấy, Triều Thác sẽ không ra tay với triều đường, lợi ích của hắn ở đó."
Lưu Hằng cười:" Ta biết, nên trước đó tiếp xúc với Triều Thác, hứa đồng ý chư vương phân quyền, sau đó hắn phải từ chức."
Chư vương chấn kinh, Yên vương mừng rỡ, sau đó lại lắc đầu:" Hắn cũng đạt được mục đích rồi, bảo hắn từ chức thì ích gì? Chẳng lẽ có Ngô vương có nhân tuyển tốt hơn? Ai muốn đi chỉnh đốn triều đường."
Lưu Trường bất ngờ lắm, nhìn Lưu Hằng:" Tứ ca cí nhân tuyền rồi à?"
Lưu Hằng bình tĩnh gật đầu:" Tất nhiên là có rồi."
"Ai thế?"
"Thần."
Tức thì chư vương xôn xôn, ai nấy trợn mắt há mồm, ý gì đây? Lão nhân gia ngài muốn làm tam công à? Thiên hạ làm gì có chư hầu vương làm tam công? Thế chẳng phải làm bừa à?"
Lưu Trường thì lại mừng rỡ:" Tốt, tốt quá, khi nào huynh nhậm chức?"
"Khi nào Triều Thác từ chức."
"Thế thì đơn giản, lát nữa trẫm bảo hắn xéo ngay."
Lưu Hằng không vui:" Nên đợi Triều Thác xong việc này đã, hơn nữa lấy thân phận ngoại vương đảm nhận tam công, nhất định gây ra bàn tán."
Thái tử nãy giờ không nói gì đứng dậy:" Trọng phụ, vậy nước Ngô phải làm sao?"
"Trước khi ta tới đã căn dặn các đại thần rồi, huống hồ sau khi phân quyền, dù không có quân vương, địa phương vẫn có thể tự quản lý, ảnh hưởng không lớn. Hơn nữa ta cũng không ở lại triều đường mãi, xong việc xong ta đi là được."
Các chư hầu vương khác vẫn choáng, nhất là Yên vương, hắn vốn thấy mình là người lỗ mãng lắm rồi, vậy mà vị này, chư hầu vương còn muốn làm tam công?
"Ngô vương, ta thấy suy nghĩ của ngài khó lắm, chưa bao giờ nghe nói chư hầu vương nhậm chức trên triều."
"Chẳng phải có Thành Dương vương à?"
Mọi người sực tỉnh, Lưu Chương rối rít nói:" Thân phận của cháu rất đặc thù, không qua lại với quần thần."
Lưu Trường khoác tay:" Không sao hết, quy củ do con người lập ra, nếu không có tiền lệ thì chúng ta tạo tiền lệ là được!"
Tiếp đó không ai phản đối, nội dung hội nghị coi như định đoạt, chỉ là mọi người cảm thấy tùy tiện quá, suy nghĩ của Ngô vương quá kinh người.
Tiếp đó mọi người không bàn chính vụ nữa, tuy thời gian để tang, không thể rượu thịt phủ phê, song món ăn vẫn phong phú, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, không khí trong Tuyên Thất Điện thoải mái cả ngày. Đến chập tối mọi người lần lượt rời đi.
Lưu Hằng bị Lưu Trường giữ lại, không ai bất ngờ.
"Tứ ca vì sao muốn làm ngự sử đại phu?" Lưu Trường vừa rót trà vừa hỏi:
Lưu Hằng thần sắc nghiêm túc đáp:" Vì giúp bệ hạ."
"Triều Thác và Lưu An trong thời gian qua chỉ nghĩ cách phân quyền, có lẽ bệ hạ không sai họ làm, nhưng không ngăn cản, chứng tỏ suy nghĩ của bệ hạ rồi ... Thần nghĩ giống bệ hạ, chế độ a phụ để lại quá đơn giản. Có điều chúng ta không thể trách họ, làm được tới bước đó cũng là không đơn giản."
"Nếu là thần, không dám thay đổi gì, nhưng bệ hạ thì thì khác, bệ hạ đủ cường đại, hoàn toàn có thể làm việc này. Song Triều Thác và Lưu An không thể giúp được bệ hạ."
"Triều Thác là năng thần, nhưng có hạn chế về tính cách, tầm nhìn xa mà thiếu đi thực tế. Lưu An có mưu lược, cũng đang dần trưởng thành, song suy nghĩ quá nhiều, để các loại quan hệ lợi ích rang buộc, thiếu quyết đoán ... Thần thì khác, tuy không có tài gì, nhưng ở trên triều là người ngoài, không phải gò bó như Lưu An, có thể hoàn thành nhiệm vụ của bệ hạ."
Lưu Trường gật gù:" Ta biết Tứ ca có năng lực đó, nhưng chư hầu vương làm tam công, e quần thần không ngủ nổi."
"Thực ra ta đã nói suy nghĩ này với thái hậu, thái hậu cũng không tin vào Triều Thác, đồng thời thái hậu cũng thấy triều đường quá hỗn loạn, quyền lực quá lớn. Ví dụ thái úy, không phải thần bất mãn gì với Hoài Âm hầu, nhưng vị trí đó quản lý quân sự toàn thiên hạ, không thể thiết lập thường xuyên ... Bao gồm cả ngự sử cũng thế ..."
"Trẫm không biết Tứ ca lại còn có những suy nghĩ này, vì sao trước kia không nói?"
"Trước kia chưa tới lúc, hơn nữa phía nước Ngô cũng có rất nhiều việc. Bây giờ nước Ngô không cần thần phải chỉ rõ phương hướng nữa, mà thời cơ thay đổi triều đường đã tới ... Giờ bệ hạ đem hết chế độ bệ hạ nghĩ nói ra, đừng để sót cái nào."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com