Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1014 - Chương 1015: Chư Vương Hội Tụ.

Chương 1015: Chư vương hội tụ.

Cùng lúc đó ở trong phòng, Lưu An xin lỗi hai vị trọng phụ:" Cháu bận bịu an bài nhân tuyển thứ sử lần này, không kịp thời phát hiện ra hai vị trọng phụ tới để nghênh tiếp, đúng là có tội."

Cả hai đều bình tĩnh, đối diện với Lưu An như thế, hai người đều không có lòng cảnh giác gì, Quán A nói:" Không sao, chuyện của điện hạ quan trọng hơn, thứ sử nhất định phải an bài thỏa đáng. Tuy thứ sử chỉ có quyền giám sát, nhưng nếu chọn người không thỏa đáng, rất có khả năng thông đồng với đương địa, bởi thế nhiệm kỳ thứ sử không được dài. Ngoài ra thứ sử còn phải cường thế, ta nghe bệ hạ nói, thứ sử chỉ nghìn thạch, lấy nghìn thạch mà giám sát hai nghìn thạch cùng chư hầu vương, khác gì đồ trưng bày."

Trần Mãi liếc Quán A:" A, chuyện này bệ hạ tự biết, ngươi không cần nhiều lời."

Quán A sững người một lúc:" Thần nhiều lời rồi."

Lưu An vội lắc đầu:" Không đâu, không đâu, trọng phụ nói rất có lý, làm cháu vén mây thấy mặt trời, ngộ ra nhiều điều ... Thời gian qua cháu vì chuyện này mà phiền lòng, những nhân tuyển này thực sự khó xác định, không biết các trọng phụ có gì dạy cháu."

Trần Mãi nói trước Quán A:" Điện hạ, bổ nhiệm quan viên tốt nhất là hỏi Trương tướng, đây là chuyện ông ấy sở trường nhất. Còn bọn thần hôm nay tới đây một là bái kiến bệ hạ, hai là thể hiện tán đồng cách tân ..."

Hai người không ở lại lâu, chưa tới nửa canh giờ đã đi rồi, Quán A không vui:" Sao ngươi cứ cắt lời ta thế?"

Trần Mãi mắng: "Thiết lập thứ sử là để giám sát địa phương, ngươi là quan lớn địa phương dám bàn chuyện người giám sát mình, không sợ gây hiểu lầm à?"

"Hắn là nhi tử của bệ hạ, chúng ta nhìn lớn lên từ nhỏ ..."

"Hắn là thái tử, sau này là hoàng đế. Nếu gặp ở trong Đường vương phủ, ngươi nói gì cũng được, nhưng ở phủ thái tử, ngươi đừng coi hắn là vãn bối, nếu không gây phiền toái lớn đấy. Gần đây bệ hạ nhiều phiền toái lắm rồi, ngươi đừng gây thêm nữa."

"Ồ …” Quán A tựa hiểu tựa không, một lúc sau rầu rĩ nói:” Mãi, ngươi có cảm thấy đôi khi chúng ta ngày càng giống a phụ chúng ta rồi không?"

Trần Mãi ngần ngừ:" Đại khái cũng hơi giống!"

Trong phủ thái tử, Lưu Tứ đang đợi con mồi tiếp theo ... À vị quận thủ tiếp theo liền nhìn thấy một vị đi tới gần, bắt đầu xoa chân xay ta.

Không ngờ người tới là một cận thị, Lưu Tứ vừa phát hiện ra một cái theo bản năng muốn chạy, cận thị đó hiển nhiên biết thói của hắn, vội vàng đuổi theo tóm lấy cánh tay.

"Đại vương chớ chạy, bệ hạ triệu tập chư vương trong Tuyên Thất Điện."

"Ta cũng phải đi à?"

Lưu Tứ ngạc nhiên, rồi lại cảm động, trước kia chư vương có nghi thức gì, hắn luôn bị bỏ quên, ngay cả Triều Thác tước phiên cũng lờ hắn đi, không ngờ hôm nay được tham dự hoạt động chư vương!

"Không chỉ đại vương mà Bắc địa vương, Đại vương và thái tử cũng đi."

Lưu Tứ không phục:" Bắc Địa vương là huynh đệ song sinh của ta, Đại vương cũng là chư hầu vương kề sát ta, họ đi cũng đã đành, thái tử là thứ vương gì mà có tư cách tham dự?"

Thái tử chuẩn bị y quan xong, vừa ra ngoài định lên xe liền cởi hài ra nói với cận thị:" Cảm phiền nói với a phụ, ta chợt có chuyện nhỏ phải làm, làm xong sẽ dẫn Hạ vương đi."

Trong Tuyên Thất Điện.

Nam Việt vương, Yên vương, Triệu vương, Sở vương, Ngô vương, Lương vương, Tề vương, Hà Tây vương, Đại vương, Bắc địa vương, Hạ vương, Thành Dương vương .. Chư vương đông đủ.

Nơi này không có người ngoài, cả Lữ Lộc cũng canh bên ngoài.

Lưu Trường ngồi ở thượng vị cố gắng tránh không nhìn Hạ vương mặt mày bầm tím đang lén dùng y phục Bắc địa vương lau mũi, nghiêm nghị hỏi:" Chư vương khỏe chứ?"

"Bọn thần khỏe ạ! Bệ hạ khỏe chứ ạ?" Mọi người đáp lễ:

Lưu Trường nghe cả đám đồng thanh bực mình xua tay:" Thôi khỏi, nơi này không có người ngoài, không làm trò đó nữa. Tên Hàn Anh đó sáng sớm nay còn tới dạy trẫm lễ nghi triệu kiến chư vương ... Chúng ta đều là con cháu Cao hoàng đế, không thèm để ý."

Mọi người cười khẽ.

Yên vương tức thì không nhịn được:" Bệ hạ, nếu đã là gia yến, vậy thần nói thẳng ... Bệ hạ đừng nghe Triều Thác, trong lòng hắn nghĩ gì, thần quá rõ, đám người đó đều như nhau, vì lưu danh sử sách, không thủ đoạn gì không dùng, dù là tìm đường chết."

"Triều Thác ác ý ly gián huynh đệ chúng ta, hắn là người ngoài, chúng ta là người nhà, chẳng lẽ bọn thần lại mưu phản. Nếu bệ hạ có ý, chỉ nói một câu, thần bỏ vương vị làm viên tướng do bệ hạ chỉ huy! Nhưng thần không muốn vì Triều Thác mà chịu ủy khuất."

Giao Đông vương hết sức tán đồng:" Lời này rất ..."

Ngô vương chợt quay đầu nhìn, Giao Đông vương đổi giọng lí nhí:" Không hợp lý."

Yên vương cau mày nhắc:" Giao Đông vương, tuy là gia yến nhưng chuyện liên quan tới xã tắc Đại Hán, lấy quốc sự làm đầu."

Triệu vương không vui:" Yên vương nói thế là sao? Chẳng lẽ cho rằng Giao Đông vương bị bọn ta uy hiếp? Hắn là huynh đệ của ta."

"Chẳng lẽ hắn không phải là huynh đệ của ta?" Yên vương nổi nóng, dù sao hắn không phải là nhi tử của Cao hoàng đế, không thân thiết như đám Ngô vương, Triệu vương, lời này của Triệu vương khác gì chỉ mặt bảo hắn là người ngoài:

Lương vương vội lên tiếng:" Triệu vương không có ý đó đâu, Yên vương là huynh đệ cùng tông tộc, còn là huynh trưởng, bọn đệ sao dám bất kính. Chẳng qua nói, hôm nay không có chuyện công hay tư, mọi người nói thoải mái."

Trong đây chỉ có người ngoài duy nhất là Triệu Đà cũng thong thả lên tiếng:" Nếu thế lão phu cũng nói vài tiếng vậy."

Ông già này hiển nhiên là chư hầu vương đủ sức nặng, Yên vương lên tiếng lôi kéo:" Nam việt vương muốn nói gì?"

"Lão phu cho rằng, cái gọi là phân quyền, không phải là gây bất lợi cho chúng ta, mà là bảo vệ chúng ta."

"Chư vị nghĩ kỹ đi, chúng ta ắt một lòng trung thành với bệ hạ. Nhưng lão phu thường ngày vẫn rất lo, lo trong đám hậu nhân có đứa con cháu bất hiếu nào đó, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Bệ hạ bảo vệ chúng ta, làm chư quốc thực lực tăng mạnh, khó tránh khỏi có kẻ không nhìn rõ bản thân. Nếu tương lai thực sự xảy ra chuyện ấy, uy danh cả đời của chúng ta, đều vì hậu nhân mà tổn hại. Tới khi đó chúng ta là phụ tổ của nghịch tặc, thụy hiệu bị đoạt, miếu thờ bị phá, nước bị xóa xổ ..."

"Nên đây không phải là chuyện đối phó với chúng ta, mà nghĩ cho tương lai của chúng ta, bệ hạ hậu đãi chúng ta sẽ vì phân quyền mà giảm bớt sao? Chúng ta ở địa phương vẫn có thể làm việc lớn, chỉ là con cháu chúng ta, phản quản lý trước ... Bản thân ta thấy không có vấn đề gì, chư vị cũng nên nghĩ thật kỹ."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment