"Hả? Đừng nói ngươi cũng có mấy thứ tử muốn phong vương nhé." Lưu Trường hồ nghi:
Lữ Lộc lắc đầu rồi nhìn sang Triệu Đà:" Bệ hạ sai thần lập tiền trang khắp nơi, dù là Tây Đình cũng có sản nghiệp của thần. Chỉ duy có Nam Việt là mọi chuyện không thuận lợi, Nam Việt vương tựa hồ có sự cảnh giác vô cớ với thần, không biết thần đắc tội với đại vương khi nào."
Triệu Đà kinh ngạc:" Có chuyện này à?"
"Có hay không đại vương tự rõ, thương đội của thần ở quan ải Nam Việt luôn bị gây khó dễ, nhà ăn, quán rượu bị điều tra, ép đóng cửa. Thế cũng đành đi, tiền trang mở nửa năm, không ai dám đụng vào, người phụ trách nói, có tin đồn rằng tiền trang là dùng để lừa tiền cư dân đương địa." Giọng Lữ Lộc trở nên nghiêm khắc:" Đại vương, thần không hiểu chẳng lẽ làm ăn ở Nam Việt, phải hối lộ ngài trước?"
Lưu Trường cau mày nhìn chằm chằm Triệu Đà:" Đây là lần đầu tiên trẫm nghe nói tới chuyện này. Nước Nam Việt tình hình thế nào vậy?"
Triệu Đà ngập ngừng:
Lưu Trường phất tay:" Lộc là chí thân của trẫm, theo trẫm lâu rồi, có gì cứ nói."
Triệu Đà bấy giờ mới lên tiếng:" Ngươi bảo lão phu làm thế, sao giờ còn hỏi lão phu? Nói là thương đội, chẳng qua là trò cũ của Tú Y thôi, bệ hạ đã nói chuyện mỏ vàng không được để người triều đình biết à? Cho nên mỗi khi có thương đội tới quận huyện phụ cận ... Bệ hạ nói, mỏ vàng phải bảo mật nghiêm ..."
"Khụ! Khụ!"
Lưu Trường vội vàng ho cắt lời Triệu Đà, quay sang Lữ Lộc:" Hiểu lầm thôi, Nam Việt vương tuổi cao, nhớ nhầm lời trẫm, sau này không xuất hiện chuyện như thế nữa, ngươi đừng lo."
Lữ Lộc u oán nhìn Lưu Trường, hắn sớm biết bệ hạ có mỏ riêng, lén trợ cấp cho thượng phương phủ, làm ít chuyện tư, nên không để triều đường biết.
Nhưng mà ngay cả mình cũng đề phòng sao?
Lưu Trường nói:" Ngươi đừng nghĩ nhiều, trẫm vì tránh triều thần phản đối ... Hơn nữa mỏ vàng này là Nam Việt vương chủ động hiến lên, trẫm từ chối mấy lần ..."
Triệu Đà nào chịu:" Bệ hạ viết thư đe dọa lão phu đòi mỏ vàng có nói thế đâu?"
"Khụ, được rồi, chuyện tới đây thôi, về cả đi." Lưu Trường phất tay, không muốn nói quá nhiều về chuyện này:
Triệu Đà hừ lạnh một tiếng rồi chống quải trượng rời đi, Lữ Lộc lắc đầu thở dài, bệ hạ nhà mình chẳng biết nói thế nào cho phải.
Cùng lúc đó cũng có người khác khiến người ta sinh ý nghĩ như thế.
"Trọng phụ ơi!"
"Nước Hạ cháu dân chúng lầm than, áo không đủ che thân, cơm không đủ no bụng, thậm chí ngay cả chỗ ở cũng không có, phải sống ở trên cây, ăn lông ở lỗ, ngay cả củi cũng không có. Trong khi cháu đang nói thế này, nước Hạ chắc có cả trăm người chét rét rồi ... Trọng phụ, cháu không được a phụ yêu thương, nên mới rơi vào cảnh này ..."
Lưu Tứ lau nước mắt, khóc tới thương tâm, Hạ Hầu Từ ở bên khóc đỏ mắt. Đổng Trọng Thư cúi đầu im lặng, nếu nói tới biểu diễn tốt nhất thì phải nói tới đứa bé bên ngoài cùng, khóc cực kỳ thê thảm.
Trần Mãi và Quán A líu lưỡi, sao cảnh này quen thế?
"Bọn nhãi con này chẳng tiến bộ gì cả, năm xưa chúng ta đứng sau đại vương, tay ôm xê, hóc nức nở. Các ngươi nhìn bản thân xem, không mang theo lễ vật, chỉ nói suông, ai cho các ngươi tiền?" Quán A khinh bỉ:
Trần Mãi cười méo miệng:" Không ngờ có một ngày chuyện này rơi lên đầu chúng ta, chắc là báo ứng."
Lưu Tứ thấy họ chỉ mải nói chuyện với nhau mà không cho tiền thì không vui.
"Hai vị trọng phụ, lúc mọi người nói chuyện lại có trăm người nước Hạ chết rồi."
Quán A bĩu môi:" Được, thế này đi, lát nữa ta ra lệnh để trong nhà mang tới cho ngươi chút ít gì đó."
Trần Mãi gật đầu, cũng biểu thị tương tự.
Hai vị này đều là triệt hầu, Trần Mãi càng là vạn hộ hầu, chẳng thiếu tiền, thiếu lương thực, cừu dê trâu ngựa gì cũng có.
Lưu Tứ mừng rỡ:" Khi nào hai vị trọng phụ hạ lệnh ạ."
"Đại khái là sau khi chết 6000 người Hạ."
"Dạ, đa tạ trọng phụ."
Hai người kia vừa vào phòng trong, Lưu Tư lấy ít tiền trong ống tay áo ra, ném cho đứa bé bên cạnh:" Vệ Văn Quân phải khóc, ngươi khác đấy, khóc rất nhiệt tình, thưởng cho ngươi, sau này phải cố gắng hơn."
Vệ Văn Quân thu tiền: "Đa tạ đại vương."
"Tiếp tục nỗ lực, sau này ta về nước, phong ngươi làm tướng ... Khụ, trưởng sử." Lưu Tứ vỗ vai thằng nhóc:
Vệ Văn Quân vội bái tạ: "Thần không có tài gì, không dám nhận. Thần cũng không dám ở đây lâu, còn phải theo lão sư học tập."
"Không sao đợi tối ngươi tới cũng được."
"Buổi tối thần phải theo vị lão sư thứ hai học kiếm pháp."
Lưu Tứ nghe vậy đắc ý cầm kiếm bên hông lên:" Ngươi học người khác làm gì, học ta là được, cho ngươi biết, ta có một ngoại hiệu đó là Trường An kiếm thánh ... Ai dạy kiếm cho ngươi, nói với hắn, sau này theo ta là được, hắn không phục tới tìm ta."
"Lão sư húy Phu, họ Trương."
" Trương ... Trương Phu ... Trương đồ tể à?" Lưu Tứ rối rít sửa lại:" Thôi, ngươi tạm thời theo hắn học đi, đợi học được kiếm pháp của hắn rồi hẵng theo ta."
Vệ Văn Quân hành lễ mãi rồi mới đi, Đổng Trọng Thư hồ nghi nhìn theo:" Thái tử điện hạ sao lại coi trọng đứa bé này như thế? Đứa bé này trừ trông bổn phận thật thà, có vẻ cũng chịu khổ được thì không có đặc điểm gì."
Lưu Tứ nghĩ khác:" Ta không biết, ngoài kia đều nói nó là con tư sinh của đại ca ta, nhưng đại ca ta cực kỳ nghiêm khắc với nó, yêu cầu cực cao, còn cao hơn ta ... Đứa bé này thật đáng thương, tuổi còn nhỏ như thế mà suốt ngày bị người ta đối xử hung bạo, chịu mọi ủy khuất. Ta thấy không phải coi trọng, mà là có ý kiến với nó."
Đổng Trọng Thư lắc đầu:" Đại vương xuất thân cao quý không hiểu được đâu, nó do phó nhân sinh ra, cả đời không có đường vươn lên, chỉ có thể làm gia nô. Thái tử phải coi trọng nó lắm mới bồi dưỡng như thế. So với lương gia tử, nó muốn thành tài phải nỗ lực gấp mười, gắp trăm lần mới đạt được địa vị tương đương. Đại vương thấy nó đáng thương, nhưng so với vố số con nô phó, nó may mắn nhất rồi."
Hạ Hầu Tứ rùng mình:" Thế mà là may mắn à? Thằng bé này một ngày bốn canh giờ học tập, một canh giờ luyện kiếm pháp ... Nếu ta mà là thế thì sớm xuống đất rồi."
"Đại phụ ngươi đã nhận hết khổ nạn mà ngươi phải nhận rồi, nó lúc này cũng đang chịu khổ giống đại phụ ngươi năm xưa." Đổng Trọng Thư bình tĩnh nói:
Hạ Hầu Tứ nổi nóng: "Nó chẳng qua là con nô phó, làm sao xứng so với đại phụ của ta? Loại như nó chỉ có thể so với a phụ ta thôi."
Đổng Trọng Thư nhìn hắn một lúc rồi bại trận: "Nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng không còn lời gì mà nói nữa."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com