Triều Thác nghe hết lời Lưu Hằng nói thì không tức giận nữa, mà cười lạnh:" Theo như lời ngài nói thì thần nên dâng thư xin miễn giảm thuế cho các nước chư hầu, để các nước chư hầu tích lũy thêm nhiều lương thực, nuôi thêm nhiều quân đội."
Lưu Hằng không đếm xỉa tới lời mỉa mai của Triều Thác:" Không phải ngươi luôn thi hành quận quốc tương đồng sao? Nói thật, quá nhân trước kia rất kỳ vọng chuyện này, đáng tiếc, cách làm của ngươi khiến quả nhân thất vọng."
"Quả nhân còn cho rằng ngươi sẽ biến các nước chư hầu thành quận, không ngờ ngươi lại biến quận thành nước chư hầu."
"Nay quận và các nước chư hầu có gì khác biệt, ngươi hẳn chủ ý tới rồi nên mới vội vàng ra tay với các quận thủ chứ gì?"
Triều Thác sầm mặt:" Thiên hạ đại nhất thông quá ngắn, quan niệm địa vực khó thay đổi, các nơi coi ngoài quận là ngoại tộc, không hề thừa nhận, đừng nói tới các nước chư hầu ... Muốn xoay chuyển tình huống này chỉ có mở rộng qua lại các nơi."
Lưu Hằng gật gù:" Cho nên ngươi muốn lập chế độ thứ sử à? Thái tử đề xuất chế độ thứ sử là muốn quản lý địa phương, ngươi muốn hình thành thừa nhận châu ở trên quận, ít nhất sau này người Toánh Xuyên gặp người Nhữ Nam gặp nhau sẽ không đánh giết, vì cho rằng mọi người đều là người Dự Châu, cùng một địa khu chứ gì? Dưới thứ sử có quận, nước chư hầu, nói cách khác, quận và nước chư hầu sẽ cùng một khu vực ... Nói thật ngươi có ý tưởng đấy, có tài đấy, đại thần trên triều ít người bì được ngươi."
Triều Thác phẫn nộ nhìn Ngô vương, hắn không ngờ người hiểu mình nhất là kẻ thù của mình, lại còn được kẻ thù tán thưởng, đây là sỉ nhục.
"Ta có thể giúp ngươi làm việc này, bất kể là thứ sử hay hạn chế vương quyền." Lưu Hằng bình thản đưa ra đề nghị:
"Ngài muốn cái gì?" Triều Thác không tin vị này sẽ giúp mình vô điều kiện:
Lưu Hằng nhìn thẳng vào mắt hắn:" Rất đơn giản, sau khi chuyện thành rồi, ta muốn ngươi từ chức tam công."
"Ngài sợ thần uy hiếp ngài sao?"
"Không, Đại Hán hiện cần ổn định, mà ngươi là tên quá khích cực đoan, không thích hợp ngồi ở vị trí tam công."
Triều Thác mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng hít sâu nói: "Được, nếu có thể hoàn thành việc này, thần dâng tấu từ chức, có điều bệ hạ có đồng ý hay không thì khó nói."
Hai người đạt thành hiệp nghị.
Cùng lúc ấy trong Trường Lạc cung, Triệu Đà và Lữ hậu đang nói chuyện quá khứ, bọn họ có rất nhiều đề tài chung.
Khi bọn họ nói chuyện thời Tần, đám người trẻ tuổi xung quanh không khác gì nghe thiên thư.
"Nam Việt vương ngày càng khỏe mạnh, trẻ hơn năm xưa tới gặp ta nhiều." Lữ hậu cảm khái:
Triệu Đà lắc đầu:" Không phải đâu, mỗi khi trời mưa là xương thần đau không sao chịu được, mà thái hậu biết đó, phương nam một khi mưa là mưa không dứt ... Thần cũng không biết còn được bao nhiêu ngày tháng nữa, đáng hận nhi tử chẳng có tài cán gì ... Thái hậu mới là ngày càng trẻ."
"Nói gì thế, giờ ta không chống quải trượng đã không thể đi lại ... Sức ăn ngày càng ít, chỉ ăn được một bát."
"Thần nghe nói Trương tướng vẫn có thể uống rượu, ăn thịt, còn thường nạp thiếp, đúng là …"
Lữ hậu mỉm cười:" Nam Việt vương đâu kém, nghe nói ngài ở phương nam thường đấu với giáp sĩ, có thắng có thua."
Triệu Đà biến sắc mặt:" Toàn là tin đồn, thần tuổi này rồi đâu thể đấu với giáp sĩ, chẳng qua là rèn luyện sức khỏe, giáp sĩ sợ thần bị thương mà nhường nhịn thôi ... Ngược lại thái hậu mới là dung mạo tươi tắn ..."
Nghe tới đây Lưu Trường không chịu nổi:" Được được, cả hai đều trẻ, một đấu giáp sĩ, một dung nhan tươi tắn, chỉ có con già, tay không nâng, vai không thể vác, chúng ta đổi đề tài được chưa?"
Câu chuyện hai người bị cắt ngang, Lữ hậu chỉ lườm thằng nhãi một cái, chẳng buồn nhiều lời.
Lưu Trường kéo Triệu Đà tới Hậu Đức Điện, đến nơi buông tay ông ta ra:" A mẫu nói không sai, ông đúng là khỏe lắm, nếu ba mươi năm trước, chúng ta có thể đấu một trận."
Không có Lữ hậu, Triệu Đà thả lỏng hơn nhiều: "Nếu lão phu trẻ hơn ba mươi năm đã đánh ngươi nằm bẹp ở đây."
"Hạng Vũ cũng không dám nói thế." Lưu Trường khinh bỉ giơ cao tay lên khoe cơ bắp:" Nhìn thấy chưa?"
"Ngươi gọi lão phu tới để xem cái này à?"
Lưu Trường mất hứng ngồi xuống:" Trẫm có việc cần ông giúp, Triều Thác muốn tước vương, tứ ca trẫm đã đồng ý ra mặt rồi ... Cho nên trẫm hi vọng ông giúp tứ ca trẫm làm việc này, chỉ cần hai người đồng ý, trẫm nghĩ những chư hầu vương khác sẽ không dám phản đối. Chuyện này trẫm cũng không hoàn toàn giao cho hai người làm, trẫm sẽ đích thân ra mặt, nhưng chuyện cụ thể do hai người làm?"
"Nếu trẫm đích thân lên tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ không phản đối, nhưng nhị ca vừa mới qua đời, trẫm không muốn lên tiếng vào thời điểm này."
Khóe mắt Triệu Đà giật giật:" Lão phu là chư hầu vương, ngươi muốn lão phu tự tước quyền mình?"
"Ông có thể không làm, bị người ta tước và tự tước vẫn khác nhau, đúng không?"
Nói ra Triệu Đà không còn cái suy nghĩ cát cứ một phương nữa, với sự cường thịnh của Đại Hán, kẻ nào nghĩ có thể cát cứ, thủ được một tháng cũng là nhờ phúc của mộ tổ rồi.
Hạn chế vương quyền là chuyện tất nhiên cũng không thể tránh khỏi, nhưng cũng không thể đồng ý nhanh như thế, ít nhất phải cho mình ích lợi gì chứ?
"Lão phu cũng có việc cần ngươi giúp."
Lưu Trường khinh bỉ:" Biết ngay, ông làm sao có thể chí công vô tư như tứ ca, nói đi, chuyện gì?"
"Với chế độ Đại Hán bây giờ, sau khi ta chết, đích tử kế thừa vương vị, còn đám thứ tử chỉ có thể phong hầu. Ta muốn, nếu được, phong vương cho hai thứ tử ... Không cần cương vực quá lớn ... Vài huyện cũng được."
Tới giờ ông già này chỉ còn bận tâm tới tông tộc bản thân nữa thôi.
Ông ta không tin Triệu Thủy, để trong nhà thêm hai tiểu vương, truyền thừa gia tộc sẽ không dễ dàng đứt đoạn. Triệt hầu ở Đại Hán rất nguy hiểm, mỗi năm lại có mấy triệt hầu bị bãi miễn. Phong vương có đảm bảo hơn, ít nhất không phạm lỗi lớn không dễ dàng bị trừ quốc.
"Chuyện này không khó, trẫm có thể định đoạt."
Triệu Đà thờ phào:" Ngươi chớ trách lão phu, nhi tử lão phu không nên thân, tính Thủy như thế, ta rất lo nó sẽ chuốc lấy đại họa khiến cả tông tộc bị diệt, mà triệt hầu ... Ài, một năm không biết bị triệt bao nhiêu hầu ... Lão phu già rồi, chỉ để ý đến đám hậu nhân trong tông tộc nữa thôi."
"Không già mà được à, ông từng làm hộ vệ cho Thủy Hoàng Đế, người ta chết bao nhiêu năm rồi ... Ông nói thật cho trẫm, năm xưa Thủy Hoàng Đế luyện đan, có phải ba người ăn vụng không? Một là quản lý đồ thư, một là thái y, một là hộ vệ của Thủy Hoàng Đế ... Kết quả tới giờ cả ba còn khỏe phây phây."
Triệu Đà vuốt râu cười khà khà:" Chắc là thế."
Lữ Lộc đột nhiên nói:" Đó là công lao của bệ hạ, dưới sự trị vì của bệ hạ, người già ngày càng nhiều, tuổi thọ ngày một dài, đó là thể hiện của chính sách nhân đức của bệ hạ."
Lưu Trường líu lưỡi:" Ngươi làm sao thế? Uống nhầm thuốc của Trương Bất Nghi à?"
Lữ Lộc hắng giọng:" Bệ hạ, thần có việc muốn cầu."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com