Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1011 - Chương 1012: Tước Vương Không Tước Phiên.

Chương 1012: Tước vương không tước phiên.

Chư vương tụ tập bên Vị Thủy, một mặt là tới đây ngắm cảnh, mặt khác cũng là đợi hai nhân vật trọng yếu.

Ngô vương và Nam Việt vương hôm nay sẽ tới.

Nam Việt vương là người tuổi cao nhất, còn Ngô vương là người uy vọng cao nhất trong chư vương. Lưu Trường thấy mọi người cũng chẳng có việc gì, suốt ngày nhớ nhung nhị ca, e sinh bệnh nên dẫn họ dạo chơi Vị thủy, đồng thời cũng là đợi hai vị này tới.

Khi các chư hầu vương đứng đối diện với Vị thủy ngâm thơ làm đối, rồi thương đàm kế sách sau này, tận tình bốc phét. Từ xa xa xuất hiện một lâu thuyền lớn, xung quanh còn có mấy chiếc chiến thuyền, đang đi từ từ. Nhìn lâu thuyền đó, Lưu Trường không hiểu sao nhìn chiếc lâu thuyền đó lại thở phào.

Rõ ràng chỉ là Tứ ca của mình, nhưng Lưu Hằng đem lại cảm giác Tam ca Như Ý không có, nói thế nào nhỉ, giống như chỗ dựa của mình tới rồi, không phải lo lắng nữa, có người để dựa vào rồi.

Lâu thuyền dừng lại, một ông già tóc bác lưng còng đứng nhìn thịnh cảnh từ xa.

"Trường An lại thay đổi rồi, ta sắp không theo kịp thời đại nữa ... Ài, chỉ sợ ta chẳng nhớ nổi đường sá Trường an." Triệu Đà cảm khái thời gian trôi quá nhanh:

Lưu Hằng đứng bên cạnh ông ta cũng đang nhìn tình hình bên bờ, mày nhíu chặt, không nói một lời.

Khi bọn họ tới gần bên tàu vừa vặn nhìn thấy đám đông rầm rộ, đủ các loại cờ chư hầu, xe ngựa, và những người quen thuộc.

Triệu Đà ngẩn ra:" Bệ hạ thực sự coi trọng chúng ta, chư hầu vương cũng tới nghênh tiếp ư? Đây là vinh dự nhường nào ... Thủy! Chỉnh y quan cho ta."

Lưu Hằng đương nhiên cũng nhìn cảnh tượng đó, nhưng hắn lại nói:" Bọn họ ở trên mã đầu làm bách tính, thương cổ đều không được tới gần, không biết khiến ngư dân, thương cổ lỡ bao nhiêu việc."

Triệu Đà nhìn hắn không tin nổi:" Thiên tử ra nghênh đón, ngươi lại nghĩ tới ngư phu với thương cổ à? Lát nữa ngươi chú ý vào, đừng có mắng Trường bày vẽ trước mặt nó ... Trường có ý tốt, vinh diệu cỡ này, ngươi phải trân trọng.

Lưu Hằng chẳng thèm để ý tới lão già này, chỉ bình tĩnh nhìn đứa đệ đệ đang vẫy tay đằng xa.

Thuyền cập bờ, hai vị chư hầu vương một trước một sau đi xuống.

Triệu Đà chẳng hề có ý nghĩ lễ nhường gì hết, ông ta xuống thuyền trước, các chư hầu vương hành lễ, biểu thị sự tôn kính với ông già này. Triệu Đà bái kiến Lưu Trường, phát hiện ánh mắt của y lại liếc ra sau mình, tức không để đâu cho hết. Tiếp đó ông cùng hành lễ bái kiến với các chư hầu vương khác.

Khi Lưu Hằng đi xuống, Lưu Trường còn chưa kịp nói gì thì Lưu Tường đã khóc to chạy tới:" Trọng phụ ..."

Lưu Hằng thở dài nắm tay Lưu Tường, ai ùi mấy câu rồi nhìn sang phía đám huynh đệ.

Mọi người gặp lại, cảm xúc ngổn ngang, Lưu Trường đứng bên cạnh Lưu Hằng nói:" Tứ ca, trước tiên tới hoàng lăng hay là ..."

"Hoàng lăng."

Lưu Trường và Lưu Hằng cùng lên một xe, các chư hầu vương khác cũng lên xe của mình, rầm rộ kéo tới hoàng lăng.

"Trường à ... Sau này đừng làm như thế nữa, quấy nhiễu người dân là không đúng, dù chỉ một hai ngày cũng có thể gây ra tổn thất khó đong đếm với bách tính ... Có vài việc với đệ mà nói chỉ là tùy hứng thôi, với bách tính mà nói khả năng là đại họa, nhiều người tiền kiếm được chỉ đủ sống trong ngày ... Trong ngoài Trường An có rất nhiều chỗ để đi, không cần chiếm cứ bến tàu quan trọng như thế. Lần sau Chư hầu vương từ đường thủy tới, có thể thiếp lập nơi đỗ chuyên môn ..."

Trong xe chỉ còn hai người Lưu Hằng bắt đầu màn giáo huấn quen thuộc.

"Tứ ca ... Đệ biết rồi ..."

"Còn nữa, y phục của đệ ... Có cần xa hoa thế này không? Bộ y phục này, bách tính tầm thường phải ăn trên một năm ..."

Mọi người lại lần nữa tệ tụ ở trước mặt Lưu Doanh, lần này đại khái là đầy đủ rồi, chỉ có Lưu Khải, Lưu Ngang cùng với Điền vương ở xa hơn nữa chưa tới. Mà Lưu Trường cũng định đợi họ nữa, họ thực sự quá xa xôi, đợi họ tới, e là thời gian để tang cũng qua rồi.

Lưu Hằng cũng đem cái áo vá của mình cũng đặt ở đây.

Lưu Trường cẩn thận hỏi:" Tứ ca không giận à, trẫm còn nghĩ Tứ ca sẽ mắng mọi người lãng phí ý phục."

Lưu Hằng lắc đầu:" Nếu bệ hạ cưỡng ép người khác làm thế, hoặc chuyên môn tìm y phục đặt vào đây, thần sẽ trách bệ hạ, nhưng mọi người tự nguyện, thần có thể nói gì chứ .... Bộ y phục này của thần, vốn cho nhị ca tặng. Nay để cho nhị ca chống lạnh, tương lai hẳn nhị ca không lạnh nữa."

"Hằng, nếu là Nhị ca tặng, không bằng giữ lại đi." Lưu Như Ý khuyên:

Lưu Hằng rất nghiêm túc nói:" Nhân nghĩa lương thiện Nhị ca để lại ở trong lòng đệ, không phải ở bộ y phục."

Tiếp đó họ về hoàng cung bái kiến thái hậu, Lữ hậu rất coi trọng chuyện Triệu Đà và Lưu Hằng tới, đối xử với họ rất khách khí.

Triệu Đà cẩn thận ngồi bên kể tình hình sức khỏe tồi tệ của mình, còn Lưu Hằng chẳng nói chẳng rằng.

Bái kiến kết thúc, Lưu Hằng không ngờ đánh xe tới thẳng phủ ngự sử.

Hắn xem như là chư hầu vương đầu tiên tới tìm Triều Thác.

Đối với Triều Thác căm hận hắn đã lâu, hiển nhiên không muốn có qua lại gì với hắn, chỉ phái người ra nói:" Nội thần không gặp ngoại vương."

Lưu Hằng trả lời người kia:" Xin nói với nội thần, không phải ngoại vương, mà là hoàng huynh."

Triều Thác nghiêm mặt, đối với vị huynh trưởng của hoàng đế này vẫn chẳng nể nang gì, trong lòng hắn, đại địch chỉ có Ngô vương ở phía nam mà thôi.

Yên vương dũng mà nóng này, Lương vương nước mạnh nhưng ít học, Về vương giàu mà không có chí, Trường Sa vương mạnh mà nhát, Triệu vương hồ đồ bất tài.

Đám Giao Đông, Hà Tây, Thành Dương càng không đáng nhắc tới.

Hắn sở dĩ có ý nghĩ tước phiên mạnh mẽ như thế chính là vì kiêng kỵ Ngô vương.

Uy vọng của Ngô vương quá cao, thực lực quá mạnh, có đầy đủ thực lực mưu phản, dù hắn không mưu phản, con cháu hắn kế thừa thực lực này thì sao?

Triều Thác nhìn Ngô vương với ánh mắt thù địch, không hề che giấu.

Lưu Hằng rất bình tĩnh.

"Ngô vương đúng là có khí phách, vờ vịt tới tận chỗ thần rồi, đề nghị tước phiên à? Ha ha ha, đại vương không sợ làm mất lòng tông thất sao?" Triều Thác châm chọc:

"Trước kia được Triều quân chiếu cố, Triều quân mỗi năm đều đưa lượng lớn nhân tài tới, quả nhân cảm kích vô cùng, hôm nay tới để bái tạ." Lưu Hằng rất chân thành nói:

Triều Thác tức thì nổi điên, thiếu chút nữa chửi um lên.

Những người hắn phái đi là để chia cát quyền lực của Ngô vương, giám sát Ngô vương, nhưng người ta tới nước Ngô rồi liền không nghe hắn nữa, còn viết thư khuyên hắn đừng thù địch đại vương nhà mình.

Triều Thác nghiến răng phẫn nộ:" Ngài muốn gì thì nói thẳng đi, đừng làm lỡ chuyện của thần!"

Lưu Hằng bấy giờ mới nói:" Ta tới đây là vì chuyện vương quyền, ngươi muốn tước phiên, e là không thỏa đáng. Bệ hạ chưa bao giờ muốn tước bớt sức mạnh nước chư hầu, cái tước bớt là vương quyền. Chư hầu quốc cường thịnh, đối với Đại Hán mà nói là chuyện tốt, không phải chuyện xấu ... Ta luôn không tán đồng với ngươi, không phải vì phản đối ngươi, mà phản đối ngươi làm suy yếu nước chư hầu."

"Ngươi thường nói bách tính nước chư hầu chỉ biết vương của mình mà không biết triều đường, ngươi thì có khác gì? Ngươi luôn coi nước chư hầu là người ngoài, nghe thấy nước chư hầu nào giàu có cường thịnh là nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ con dân nước chư hầu không phải là con dân Đại Hán? Là tam công triều đường, sao ngươi lại muốn bách tính nghèo khổ?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment