"Đúng là làm người ta căm hận!"
Tề Âm quận thủ Ly hầu Đặng Khải ngồi trong phủ, xung quanh có không ít quyền quý, nghiến răng nghiến lợi, toàn thân vì phẫn nộ mà run lên.
" Không ngờ chẳng những không ngăn được việc này còn để thái tử có được mỹ danh ... Chính là do hắn an bài, còn mặt múi nói cầu xin cho quận thủ sao?"
Đặng Khải khi làm quận thủ Tề Âm ra sức nâng đỡ người thân cận, chiếm đoạn sản nghiệp bách tính, phát tài lớn, lại có không ít qua lại lễ lạt với quyền quý trong triều, còn lấy được thanh danh tốt .... A phụ hắn là Lý hầu Đặng Nhược, cũng từng là khai quốc công thần, tới thời hắn, đã hoàn toàn đi xuống, chỉ là kẻ này giỏi đóng kịch, làm việc không bao giờ tự ra mặt, thi thoảng còn đả kích người của mình.
Lần này hắn thông qua mối quen biết, biết trước được tin phủ ngự sử muốn đói phó với các quận thủ, mà thế lực và tài phú của hắn hiện đều tới từ thân phận này, tránh mất đi tất cả những thứ đó, hắn câu kết với một đám người ở Trường An phái người ám thị Lữ Sản ... Mọi chuyện diễn ra thành công. Khi hắn nghĩ thế nào cũng trì hoãn được vài năm thì thái tử ra chiêu đánh trả, còn thành đại thiện nhân.
Còn tên Lữ Sản kia, không biết lên cơn gì cũng bắt đầu chủ động gánh lấy tiếng ác, đóng giả người sau màn, ta nhổ vào, ngươi mà xứng à?
Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, kẻ sau màn như hắn phẫn nộ gần như cắn nát răng.
"Nếu như đã tới mức này chỉ còn biện pháp cuối cùng ... Giết Triều Thác!"
"Nói hay lắm!"
Bên ngoài đột nhiên có tiếng phụ họa.
Sắc mặt Đặng Khải tái đi, đứng bật dậy tuốt kiếm, những người xung quanh hắn cũng thế. Nhưng cửa bị đá văng, một người mặt lạnh tanh đi vào.
Sau người đó là giáp sĩ nối nhau, bao vây bọn chúng, chớp mắt cường nỏ trong tay chĩa thẳng vào.
Đặng Khải trán lấm tấm mồ hôi, điều đầu tiên nghĩ tới là bên cạnh có kẻ phản bội, hắn nổi giận nhìn quanh, nhưng đám này còn sợ hãi hơn hắn, ngã lăn ra đất, mặt đầy nước mắt.
"Vương Điềm Khải ... Không, không thể nào .. Ngươi, ngươi sao có thể ..."
Hắn không hiểu, bằng vào cái gì Vương Điềm Khải có thể nhanh chóng tìm tới nơi, khóa chặt mục tiêu vào bản thân như thế.
Hắn đâu có lộ ra chút manh mối nào.
Giáp sĩ xông lên, đám người này chẳng có chút cơ hội phản kháng nào, tứ chi bị trói hướng lên như cừu dê, đây là cách trói sỉ nhục. Phương thức này không khác gì gia súc đợi bị giết ... Đặng Khải tức thì hai mắt đỏ ngầu, hơi thở nặng nề.
Vương Điềm Khải phất tay, các giáp sĩ khiêng đám súc sinh đi.
Một người trẻ tuổi đứng sau ông ta nói:" Quả nhiên là hắn."
Đặng Khải thấy người này quen mắt, không kịp nhìn nhiều đã bị khiêng đi rồi.
Vương Điểm Khải cũng cảm khái, lần này ông ta đỡ phải tìm ra áo giáp:" Làm khá lắm, ta sẽ dâng tấu thỉnh công cho ngươi.”
Hậu sinh trẻ vội thi lễ:" Đây là điều tại hạ nên làm.”
"Có công phải được thưởng, ngươi đi làm chuyện của mình đi, nhớ, sau này cũng phải làm việc nghiêm túc như thế."
"Vâng!"
Nhìn người trẻ tuổi rời đi, trên mặt Vương Điềm Khải xuất hiện nụ cười. Nói ra, chuyện có thể điều tra rõ ràng nhanh chóng như thế là nhờ người trẻ tuổi tên Thạch Kiến này, hắn không phải vô danh, mà có kinh nghiệm rồi.
Vương Điềm Khải điều tra vụ này, chĩa thẳng mục tiêu vào đám quận thủ, đám này vì ngăn cản Thiều Thác và thái úy liên hợp mà ra tay đắc tội với thái hậu ... Thực sự quá điên rồ.
Sau khi ra soát một lượt các quận thủ, phát hiện ra đủ loại tội chứng, chỉ có vị Tề Âm quận thụ này quá sạch sẽ, lật xem chính tích của hắn liền thấy ngay vấn đề lớn. Ví dụ năm ngoái dẫn người tiễu phỉ, giết được ba mươi tên đạo tặc, bản thân còn bị thương, đây là công lao hơn. Nhưng vì sao huyện lệnh đương địa trước kia chưa bao giờ bẩm báo vấn đề đạo tặc?
Huyện lệnh dâng thư nói, gần đây có một đám đạo tặc tụ tập, sau đó bị quận thủ diệt, hành động thật nhanh.
Tề Âm cách Trường An không xa, vậy mà vị quận thủ này tới muộn hơn đại đa số các quận thủ, có phải vì hắn muốn tạo chứng cứ vắng mặt của bản thân?
Vương Điềm Khải càng xem càng thấy không ổn, liền phái người vừa giám sát, vừa tới địa phương lấy chứng cứ.
Vị tiểu quan quân không có sở trường gì, chỉ được cái cẩn thận, cẩn thận tới mức khó tin ... Khi hắn đi tuần, từng phát hiện có người khả nghi quanh quẩn ở đông thành, nơi quyền quý sinh sống, chặn đường hỏi không phát hiện ra điều gì. Về sau nhìn ra người khả nghi kia là đánh xe của quận thủ ... Hắn lập tức tìm Vương Điềm Khải báo cáo.
Sau đó là chuyện Vương Điềm Khải dẫn người mai phục quanh thủ Đặng Khải, chờ chúng tụ tập thì xông vào.
Dù không có quan quân trẻ đó, Vương Điềm Khải cũng bắt được thôi, chỉ cần là đã làm ác thì không cách che giấu hoàn mỹ, thế nào cũng có dấu vết.
Vương Điềm Khải lắc đầu, đám người này là thế đấy, lúc nào cũng cho rằng bản thân làm rất hoàn mỹ, không thể nào bị bắt ..
Ông ta khẽ lắc đầu rời đi, chỉ để lại mùi máu.
Cùng lúc ấy lại có sáu quận thủ tới Trường An, trong đó Quán A và Trần Mãi khá đặc thù, đến tới là trực tiếp đi tìm Lưu Trường, không gặp Triều Thác.
Triều Thác không triệu kiến họ.
Bốn người còn lại đều tới từ nơi cực xa.
Ngày hôm đó Lưu Trường và các chư hầu vương tụ tập ở bến tàu Vị Thủy.
Các giáp sĩ cảnh giới xung quanh, bách tính không được tới gần, Lưu Trường nhìn Vị Thủy đằng xa, sóng cuộn ầm ầm, y hắng giọng nói với Triệu vương:" Như Ý, làm bài thơ tả Vị Thủy đi, hạn ngươi hoàn thành trong bảy bước."
Lưu Như Ý mặt co giật, hắn không có tâm trạng đùa với Lưu Trường, quay đầu đi nói gì đó với Lương vương.
Tâm thái của Lưu Trường luôn điều chỉnh nhanh nhất, y bước ra khỏi bóng ma từ cái chết của Lưu Doanh.
Thấy Như Ý không làm được, Lưu Trường nhìn Lưu An.
Lưu An trầm mặc chốc lát:" A phụ ... Con không giỏi làm thơ. Nghe nói Sở vương thường hay làm thơ trong phủ ..."
Lưu Dĩnh Khách cười, đối diện với Vị Thủy, sớm đã bùng phát thi hứng, khẽ ngâm:" Vị Thủy cuồn cuộn, cầm sắt kêu vang, âm thanh xa xa, hình bóng ngời ngời ..."
Không chỉ Lưu Trường, mấy người khác sắc mặt đều trở nên phức tạp. Lưu Dĩnh Khách đọc xong thơ, ai nấy trầm mặc, Lưu An lên tiếng:" Hay, trọng phụ viết thơ thật hay, đem tiếng nước sông so với tiếng cầm sắt, đem tư thái so với mỹ nhân ... Mặc dù trước sau chẳng liên kết gì, nhưng nghĩ kỹ có tư vị riêng, thật hay ..."
Mọi người bấy giờ mới ào ào khen ngợi, Lưu Dĩnh Khách cao hứng lắm:" Quá khen! Quá khen!"
Lưu Tứ nhỏ giọng với Lưu Lương:" Không phải nói văn chương Sở vương hay lắm à? Trình độ thế này sao?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com