Lưu An biết kỳ thực trà rất ngon, chẳng qua là thời gian qua a phụ không uống rượu, uống cái gì cũng không vừa miệng, hay nổi giận. Có điều cai rượu là tốt, nhị bá phụ vì rượu quá độ mà mất sớm, a phụ không thể đi vào vết xe đổ đó.
Rời hoàng cung, Lưu An đi tới một cái nhà bi thảm, vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng quát tháo.
"Chu Lữ Vũ hầu anh minh thần vũ, vì sao có lại có nhi tử như ngươi?"
"An Quốc Vũ hầu đức cao vọng trọng, sao lại có nữ nhi như ngươi?"
"Ngươi trước khi làm gì không biết nghĩ à? Ngươi ta bảo sao làm nấy à? Sao ngươi không chết đi?"
"Phụ đạo nhân gia, biết gì mà nói."
Nghe bên trong cái vã, Lưu An bất giác lùi lại mấy bước, do dự một lúc lại sai người đi gõ cửa, còn mình cung kính đứng chờ.
Rất nhanh hạ nhân mở cửa, người này có hơi xấu hổ, đứng đó vẫn nghe thấy tiếng la hét ở hậu viện. Lưu An dẫn người đi vào hậu viện, không ngờ thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, vội vàng chắn giữa.
"Cữu phụ! Cữu mẫu! Cần gì phải thế."
Lữ Sản thấy Lưu An, mặt tối đen, dù hắn thiếu thông minh hơn nữa cũng biết kế sách của Lưu An không phải vì dụ dỗ kẻ đứng sau. Lưu An giờ thì được tiếng bảo vệ quận thủ, hắn thì thành đồng đảng của Triều Thác .... Các người chuyên bắt nạt người thật thà à?
Vương phu nhân hung hăng nhìn sang Lưu An khiến hắn rùng mình, nàng vội thu lại lửa giận:" Khụ khụ, điện hạ chớ trách tội, không phải thiếp thân nhắm vào điện hạ, điện hạ ngồi xuống, thiếp thân đi chuẩn bị ít đồ ăn ...”
Rồi quay sang Lữ Sản:" Hôm nay có khách quý, không thèm tranh cãi với ngươi.”
Lữ Sản và Lưu An ngồi đối diện nhau.
"Cữu phụ, cháu tới thỉnh tội. Vì hoàn thành công việc, để cữu phụ gánh tiếng ác, lòng cháu rất bất an, hôm nay muốn tới được cữu phụ tha thứ."
Lữ Sản trầm mặc rất lâu mới nói:" An, kỳ thực ta không để ý tới tiếng ác gì, thanh danh vốn không tốt, ngươi biết ta giận cái gì không? Vì sao ngươi không nói thẳng với ta? Chẳng lẽ ta lại ngại vì vương sự mà mang tiếng ác à?"
"Ngươi nói ra, ta giả vờ được Triều Thác sai phái là xong, vì sao lại lừa ta?"
Lưu An càng áy náy hơn:" Cữu phu, cháu lo chuyện bị tiết lộ, khiến tình hình phức tạp hơn nên không dám nói thật, cho nên không dám nói thật, đều là lỗi của cháu, sau này không dám thế nữa."
Vương phu nhân mang ít hoa quả khai vị đi vào, lẩm bẩm với Lữ Sản:" Trước mặt vãn bối nghiêm mặt cái gì, làm chút việc cho thiên hạ không tốt à?"
Rồi nàng quay sang Lưu An:" Điện hạ chớ trách tội, lương nhân nhà thiếp thân không phải trách điện hạ, vừa rồi hắn cãi nhau với thiếp thân, nên tâm tình mới không tốt, điện hạ không cần phải thỉnh tội gì cả."
Lưu An vội đứng dậy thì lễ:" Không dám."
Sắc mặt Lữ Sản càng khó coi.
Vương phu nhân vừa bày hoa quả vừa nói:" Chỉ là lương nhân nhà thiếp thân đơn thuần lương thiện, không hiểu âm mưu quỷ ký gì, điện hạ muốn sai hắn làm gì, nói một tiếng là được, đừng làm hành vi tiểu nhân. Thiếp thân là người thẳng tính không biết ăn nói, nếu có chỗ đắc tội, mong điện hạ thông cảm. Thiếp thân thì không đáng nói, nhưng lương nhân của thiếp thân, hay dở gì cũng mang họ Lữ, là trưởng bối của điện hạ ..."
"Điện hạ là người đọc sách, còn đọc rất nhiều, thiếp thân thủa nhỏ được a phụ dạy vỡ lòng, biết vài chữ mà thôi, nhưng nghe nói Cao hoàng đế trị thiên hạ bằng chân thành, khi giao sứ mệnh chết chắc cho đại thần đều nói ra, đại thần đều không chối tử ... Đương kim bệ hạ càng là người thẳng thắn, cho nên được thiên hạ yêu quý, dù man di cũng bị bệ hạ cảm phục ... Còn điện hạ, ngay cả với người thân còn không chân thành ..."
Lữ Sản vội mắng:" Bọn ta đang nói chuyện, không cần nàng nhiều lời, lui ra."
Vương phu nhân không nói gì thêm, xoay người đi ngay.
Kỳ thực Lữ Sản đang cười rách miệng, phu nhân hắn kế thừa tính tình a phụ Vương Lăng, lời vừa rồi kỳ thực chính là tiếng lòng hắn không dám nói, nàng thì chẳng khác gì chỉ thẳng mặt Lưu An mà chửi rồi.
"Cữu phụ, cháu sai rồi, không nên che giấu ..." Lưu An tức thì không dám che giấu nữa, đem hết ngọn nguồn kể ra:
Đợi Lưu An nói hết, Lữ Sản phải thốt lên:" Đúng là đặc sắc, giờ đám quận thủ bị đánh choáng váng rồi, giờ ta thậm chí hoài nghi, tin đồn là do ngươi tung ra."
"Cháu sao dám lấy đại mẫu bố trí cạm bẫy ... Cữu phụ, chúng ta đã thừa hưởng vinh hoa phú quý thì nhất định phải có thành tựu, trăm năm sau còn an tâm đi đối diện với phụ tổ ... Cháu biết cữu phụ luôn muốn làm gì đó, thanh danh ở thiên hạ này không quan trọng, người ghét a phụ cháu nhiều lắm, nhưng a phụ cháu đâu bận tâm, đại trượng phu không thẹn với lòng là được, sao có thể sống tầm thường?"
Lưu An thở dài:" Cháu gần đây mới hiểu đạo lý này, quá để ý tới cái nhìn của người khác, trói chân trói tay, không làm được việc lớn."
Lữ Sản ngẫm nghĩ:" Vì sao nói với ta những điều này, ngươi lại muốn làm gì?"
"Hiện thì chưa, nếu có sẽ tới tìm cữu phụ." Lưu An nhe răng cười:" Kỳ thực cữu phụ muốn gì đó cũng đâu khó, người là trưởng của Lữ gia, đại mẫu lo nhất là sau này Lữ gia thế nào, nếu cữu phụ có thể làm chút chuyện, đại mẫu sẽ rất vui."
"Các ngươi đều thấy ta thành thật, lấy ta ra gánh tội." Lữ Sản làu bàu:
Lưu An lắc đầu:" Bất kể cữu phụ nghĩ thế nào, những lời vừa rồi là thật lòng ... Được rồi, cháu không thể ở lâu, đây là trà ngon do a phụ thưởng cho cữu phụ, trà do nước Điền tiến cống."
Lữ Sản ngạc nhiên:" Bệ hạ, vì sao lại thưởng cho ta?"
"Vì cữu phụ rốt cuộc đã góp sức vì thiên hạ." Lưu An đứng dậy cáo từ:
Lữ Sản ngồi một mình tại chỗ, đợi phó nhân bê trà tới, hắn thưởng thưởng thức thật kỹ, tư vị của thứ trà này, đúng là không tệ.
Có người lại gỗ cửa nhà Lữ Sản.
Một vị quận thủ vừa mới tới Trường An đùng đùng nổi giận xông vào:" Quân hầu! Ta nghe nói chuyện ở Trường An rồi, vì sao lại mưu hại bọn ta, bọn ta xưa nay thân cận ..."
Thời gian qua người tới hỏi tội Lữ Sản không ít, vì họ không dám đắc tội với Hàn Tín, không dám đắc tội với Triều Thác.
Lữ Sản đặt mạnh chén trà, ánh mắt đã khác biệt:" Ta hợp mưu với Triều công là để bắt thứ phản tặc như ngươi! Người đâu, kẻ này bất mãn với cách tân, ắt có lòng mưu phản, bắt lấy đưa tới phủ ngự sử."
"Lữ công! Lữ công ... Chớ đùa thế."
Quận thủ kia kinh hoàng cầu xin, nhưng phó nhân Lữ gia bất chấp, xông tới trói lại kéo đi. Lữ Sản đứng lên, kích động nhìn quận thủ đó vẫy vùng bị lôi ra khỏi cửa, không nhịn được cười.
Thời gian để tang, không được cười." Vương phu nhân không biết ra từ bao giờ, nhắc:
Lữ Sản nắm lấy tay nàng:" Lương nhân của nàng là người làm việc lớn, bận tâm gì chút danh tiếng?"
"Được, được, làm việc lớn, uống hết trà đi, uống một nửa không may mắn."