Lưu An tò mò nhìn Hàn Tín, mình còn rất chỗ phải học, ở phương diện hất nước bẩn lên người khác, thái úy đúng là nhà nghề ... Bây giờ đám người phản đối cách tân là phản tặc, ai còn dám phản đối nữa?
Hàn Tín làm việc chú trọng hiệu suất, cho nên chuyện thuận lợi hơn cả Lưu An nghĩ.
Khi đám quận thủ đó theo lệnh Hàn Tín mặt mày ủ rũ đi gặp Triều Thác, sắc mặt Triều Thác rất kém, tựa như vì lỡ mất cơ hội giết họ mà đau lòng vậy ... Đám quận thủ thầm nhủ, may lần này có thái tử, nếu không chết trong tay tên này rồi.
Cảnh ngộ bi thảm của các quận thủ làm đám chư hầu vương vui sướng vỗ tay khen hay. Nếu không phải đang trong thời gian để tang thì bọn họ đã bày tiệc rồi.
Khi mọi người tưởng chuyện này đã kết thúc thì có người đang nghe lệnh ở Trường Lạc cung.
Lữ hậu nhìn Vương Điềm Khải run rẩy trước mặt:" Ngươi vốn nên cáo lão về quê rồi, thế nhưng đám gian tặc trong triều làm ta bất an. Nếu ngươi đi rồi, ai thay ta xử trí đám gian tặc chứ?"
Vương Điềm Khải kiên quyết nói:" Thái hậu cứ yên tâm, thần nhất định xử lý tốt chuyện này!"
Lữ hậu khẽ thở dài:" Nói ra ta vốn không nên xen vào, An xử lý rất tốt rồi, Sản có gánh tiếng ác cũng không sao. Nhưng sao có thể để người ngoài dám mưu hại người Lữ gia, ý đồ để ta gánh tội? Lữ gia bây giờ tuy là gia tộc lớn, nhưng lại chẳng có đứa nào ra hồn để ta gửi gắm đại sự. Nếu không cảnh cáo một phen, đợi khi ta qua đời, Lữ gia bị người ta nuốt chửng mất ..."
Vương Điềm Khải làm ra vẻ bừng tỉnh.
"Trong bao nhiêu đại thần, ta tin nhất là ngươi, kẻ sau màn phải chết, ngươi phóng tay mà làm, chuyện khác ta xử lý, phàm kẻ nào dính líu, không tha cho một ai hết."
Sau khi Vương Điềm Khải đi không lâu, một đám người tới, gồm Lưu Dĩnh Khách, Lưu Mậu cùng Lưu Bột, Lưu Tứ, Lưu Lương. Lữ hậu rất yêu quý mạch Sở vương, mỉm cười bảo Lưu Dĩnh Khách ngồi xuống bên cạnh, hỏi chuyện mẹ hắn, giọng hiền hòa.
Dù là với Lưu Mậu, bà cũng tán thưởng.
"Biết sai mà sửa, đứa bé này không tệ, ta nghe Dương Thành Duyên nói, nó còn tham dự xây dựng Đồng Quan, phát huy không ít tác dụng. Dương Thành Duyên thích nó, còn tặng sách cho nó."
Lưu Tứ sáng mắt, hắn và Lưu Mậu vốn có ân oán, nhưng vừa biết Lưu Mậu có tài kiến trúc, thái độ của hắn thay đổi tức thì, quay sang nơ nụ cười thân thiết nói:" Mậu đệ, ngươi có sở trường đó à, chỗ ta đang xây lăng cho Hiếu Nhân hoàng đế ..."
"Càn rỡ, đó là huynh trưởng ngươi!" Lữ hậu mắng:
“Vâng! Vâng!” Lưu Tứ vội sửa lời:" Sở thái tử, ngươi biết xây thành trên thảo nguyên không?"
Lưu Mậu gật đầu:" Tuy tài không đủ, vẫn hơi biết."
"Hơi biết à?" Lưu Tứ thất vọng:
Sở vương không vui, tự hào nói:" Kham Dư đại gia nói, Mậu có tài nghệ ở phương diện này, có thể một mình xây thành."
Lưu Lương vốn ngoan ngoãn, rụt rè nói:" Tốt quá, tương lai trọng phụ chết rồi, huynh ấy sẽ xây cho trọng phụ một cái vương lăng thoải mái."
Sở vương tức thì mặt tối sầm.
"Á, con là Lưu Tứ! Con là Lưu Tứ mà … A mẫu, là con đây, không phải Lương đâu."
Tào Xu tay cầm gậy gỗ, Lưu Tứ bị đánh tới la hét liên hồi.
"Ta đánh chính là đánh con đấy."
"Ngầm trào phúng Sở vương là Lương, vì sao lại đánh con? "
" Lương ngoan như thế, bị con dạy hư, không đánh con thì đánh ai?"
"Trời đất chứng giám, con không dạy nó!" Lưu Tứ ngửa đầu hô to:
Tào Xu hiển nhiên không thèm để ý tới lời giải thích của nó. Khi Lưu Tứ yếu ớt nằm bẹp trên giường, Lưu Lương mặt mày áy náy bôi thuốc cho nó:" Ta thực sự không trào phúng trọng phụ, ta chỉ hâm mộ tài hoa của Sở thái tử, bị a mẫu hiểu lầm ... Tứ đệ, không sao chứ?"
Lưu Tứ xuýt xoa liên hồi: "Không sao à, ngươi ăn một trận đòn thử xem có sao không?"
Lưu Lương lần đầu tiên làm việc xấu, trong lòng vô cùng bứt rứt: "Tứ đệ, đều là lối của ta, sau này ta sẽ không nói linh tinh nữa."
Lưu Tứ đau méo mặt nhưng không giận lắm, dù sao từ bé tới lớn nó ăn đòn quen rồi, trong đó số lần bị oan uổng kỳ thực cũng không ít:" Nhưng ngươi nói khá lắm, ta không nhìn ra ngươi có thiên phú châm chọc người khác đấy. Mặt sở vương còn khó coi hơn Tuyên Mạc Như."
Lưu Lương trách:" Đó là trọng phụ, sao lại nói thẳng tên, hơn nữa Tuyên trọng phụ cũng đâu khó coi."
"Ngươi không biết, tên đó ở Hậu Đức Điện thì hiền hòa thân thiết, ra cửa một cái là trở mặt không nhận thân, nói đánh là đánh. Lần trước bị bắt, Hạ Hậu Tứ bị hắn đánh cho ngu người luôn ... Ta cũng bị đánh mấy cái. Thứ thất phu đó, đợi ta lớn hơn mấy tuổi, xem ta đánh hắn không?"
"Hắn sao có thể đánh ngươi và Hạ Hầu Tứ? Không sợ a phụ hỏi tội à?" Lưu Lương kinh ngạc:
"A phụ thấy bạn quên con, nhắc tới làm gì." Lưu Tứ cựa mình đứng dậy:" Ta phải đi gặp Lưu Mậu một chuyến."
"Hắn liệu có giúp đệ không?"
"Chỉ cần ta lấy lý lẽ ra nói, lấy lời đúng đắn ra khuyên, hắn sẽ đồng ý thôi.
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường mặc trang phục văn sĩ, mũ tiến hiền, khiêm tốn lễ độ ngồi ở thượng vụ, trước mặt là dụng cụ pha trà tinh xẻo, mỗi món đều là tác phẩm nghệ thuật.
Lưu Trường nhấp một ngụm trà, động tác rất ưu nhã.
Phụt !
Trà vừa vào miệng, y phun ra ngay.
"Thứ trà nát gì thế này, cái nước Điền to như thế mà tiến cống cái này à? Tăng thuế."
Lưu An cũng ho khù khụ, suýt phun trà ra, không phải vì trà không ngon, quen biết a phụ hơn hai mươi năm rồi, hắn vẫn chưa luyện ra bản lĩnh bình thản đối diện với sóng gió.
Lưu Trường hôm nay gọi Lưu An tới đây là để nghe hắn báo cáo chuyện xử lý quận thủ:" Ngươi cũng tính toán sâu lắm, trẫm nghe nói quận thủ các nơi khen ngươi không ngớt miệng, nói được ân đức lớn của ngươi, cảm kích bất tận."
Lưu An gãi đầu:" Con không bằng a phụ, không có uy vọng như a phụ, nên mới phải mua chuộc lòng người trước mới dễ làm việc ..."
"Trẫm biết, ngươi cứ thẳng tay mà làm, làm sai không sao cả. Thời gian này trẫm bồi tiếp các trọng phụ và huynh đệ của ngươi, đại sự trên triều giao cả cho ngươi. Chuyện trong không quyết được thì hỏi Loan Bố, chuyện ngoài không quyết được thì hỏi Á Phu!"
"Vâng!"
Lưu Trường phất tay, Lưu An hành lễ rời đi, vừa ra tới cửa nghe Lưu Trường rống lên:" Quay lại, đem thứ trà nát này ... Ừm, thưởng cho ngươi!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com