Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1007 - Chương 1008: Vì Sao Phản Đối?

Chương 1008: Vì sao phản đối?

Khi đám quận thủ đang chờ đợi trong vô vọng, đi không được, ở chẳng xong thì từ xa có một đám giáp sĩ đi tới.

Đứng đầu là một người trẻ tuổi, nhìn số xe ngựa đông đảo cùng đám đông run rẩy đứng ở cửa, chàng trai trẻ đi tới, cúi người thi lễ:" Bái kiến chư công."

Đám quận thủ đưa mặt nhìn nhau, Trùng Tiệp đi ra đáp lễ:" Không cần đa lễ."

"Bên ngoài lạnh như thế, chư công đừng đợi ở đây nữa."

Trùng Tiệp lòng ấm lên, không ngờ ở cái Trường An lãnh khốc này còn có người lương thiện quan tâm người khác.

"Không sao, không sao, bọn ta đợi thêm chút nữa, hậu sinh, ngươi làm việc của mình đi."

Chàng trai trẻ bấy giờ nói:" Vậy cái xe ngựa này có thể nhích sang một bên không, xe chặn đường thế này là phạm pháp đấy."

Trùng Tiệp mặt cứng đờ, thở dài một tiếng, mọi người liền bảo đánh xe của mình trước tiên mang xe về, bản thân thì tiếp tục chờ đợi.

Chàng trai trẻ thấy chuyện ở đây đã ổn thỏa liền xoay người đi.

Đám quận thủ chỉ thấy lòng bi ai, đường đường quan viên 2000 thạch mà luân lạc tới mức này.

Cho tới khi người bên ngoài sắp chết rét thì Hàn Tín mới dậy ngáp dài, hạ nhân đi vào, bẩm báo chuyện bên ngoài.

Hàn Tín thực sự không cố ý bỏ họ ở đó, bọn họ không biết thái úy có thái úy có giờ giấc ăn ngủ không bình thường, ngày đêm đảo lộn là chuyện thường, muốn sao làm vậy. Thích ngủ lúc nào là ngủ, hoàn toàn không bị ngày đêm ảnh hưởng ...

"Bọn chúng còn mặt mũi tới tìm ta à?"

Hàn Tín mặt mày khinh bỉ:" Nói với bọn chúng cút xéo, ở nhà đợi quan lại ngự sử phủ tới tìm đi."

Gia phó không dám phản bác, vội vàng ra ngoài.

Các quận thủ nghe được lời Hàn Tín không bất ngờ chút nào, nếu thái úy mở rộng cửa đón bọn họ vào, bọn họ có mà sợ vỡ mật. Thái úy giận mới là bình thường. Suy bụng ta ra bụng người, nếu người mình muốn bảo vệ không nể mặt mình, bọn họ có khi đã đuổi đi rồi.

Trùng Tiệp cười gượng:" Liệu có thể nói với thái úy, bọn ta trúng gian kế của tên Triều Thác, lòng thực sự áy náy, xin thái úy trị tội, cũng xin thái úy thương xót ... Làm quan địa phương thực sự không dễ."

Hiển nhiên lời cầu khẩn của bọn họ chẳng là cái gì.

Nếu không phải đói bụng thì thái úy đã ra tay đuổi người rồi.

Đám quận thủ vẫn còn chờ đợi, bụng sôi ùng ục loạn lên.

Đúng lúc này một chiếc xe hai ngựa kéo rất bình thường đi tới, đỗ ở đường đối diện, mãi không ai xuống xe. Có quận thủ tức giận mắng:" Chỗ này không cho đỗ xe."

Trong xe từng thì có hai người nhảy xuống, một nam một nữ.

Nam trên hai mươi, nữ hiển nhiên vẫn là cô bé.

Đám quận thủ rùng mình, đứng thẳng dậy, không khí nghiêm túc.

"Bái kiến thái tử điện hạ."

Lưu An hơi ngạc nhiên:" Sao các ngươi lại ở đây?"

Cả đám cúi đầu, không nói ra lời, mãi mới có người ấp úng:" Bọn thần đắc tội với thái úy, muốn tới thỉnh tội ... Chỉ là thái úy không muốn gặp ..."

Tuy lời không rõ ràng, nhưng Lưu An có vẻ đã hiểu, kéo tay Lưu Linh nói:" Muội muội này của ta từ nhỏ lớn lên trong phủ thái úy, rất thân với thái úy, hôm nay khóc quấy đòi tới phủ thái úy chơi, ta cũng có chuyện tìm thái úy, nên dẫn nó tới ..."

Lưu Linh nhăn nhó, nhưng chỉ bĩu môi không nói gì.

Rõ ràng là huynh kéo muội đi gặp đại phụ, lại còn nói muội khóc quấy, nếu không phải nể mặt huynh mua đồ ăn vặt cho thì muội nói ra rồi.

Tiểu công chúa quay đầu đi, tự ăn đồ ăn vặt.

Trùng Tiệp không bỏ lỡ cơ hội:" Xin thái tử thương xót, nếu có thể nói đỡ vài câu với thái úy."

Lưu An nghiêm giọng nói rất khí thế:" Nói gì thế, quận thủ Đại Hán sao lại cần người ta thương xót, các vị đều được triều đình phái đi, thay a phụ ta quản lý địa phương có công ... Chuyện này thái úy hiểu lầm thôi, yên tâm, ta sẽ nghĩ cách, cứ chờ tin ta."

Đám quận thủ cảm động lắm, vội vàng bái tạ.

Chỉ là khí thế của thái tử tới trước mặt Hàn Tín không thi triển nổi, chỉ biết cười như thằng ngốc, Hàn Tín không để ý tới hắn, chỉ chơi với Lưu Linh.

"Thái úy, chuyện đã thành công rồi, lúc này tốt nhất vẫn là thái uy ra tay giải quyết, nếu để Triều Thác làm, không biết hắn miễn chức bao nhiêu quận thủ, moi ra bao nhiều người ... "

"Bọn họ ban đầu không tới bái kiến thái úy không phải xem thường người, mà là trúng gian kế ..."

Kệ Lưu An dốc lòng nói thế nào, Hàn Tín chẳng nghe vào tai, xưa nay không làm việc chẳng bận tâm tới lợi ích, chẳng bận tâm tới đại cục, cũng chẳng có cái gọi là vì việc chung bỏ qua thù riêng.

Tất cả đều không tồn tại với Hàn Tín.

Lưu An nói rất lâu, Hàn Tín căn bản chẳng coi hắn ra gì, tựa hồ hắn căn bản không tồn tại.

Lưu An gãi đầu gãi tai, nhìn Lưu Linh cầu cứu, Lưu Linh hừ một tiếng.

Hắn đành giơ hai ngón tay lên.

Lưu Linh cười ngọt:" Đại phụ!"

Hàn Tín cố ý nghiêm mặt:" Sao, vì hai miếng mứt là giúp đại ca cháu khuyên ta à?"

Lưu Linh cười khanh khách nắm râu ông:" Cháu chia đại phụ một miếng mà."

Hàn Tín vui vẻ cười to, khó chịu quay sang Lưu An:" Bảo chúng xéo vào đây."

Lưu An thở phào, vội bò dậy vội vàng chạy ra.

Khi đám quận thủ vào, thái úy vẫn đang chơi với Lưu Linh, bọn họ không dám ngồi, Lưu An phải lên tiếng bảo họ ngồi xuống.

Hàn Tín lạnh lùng nói:" Ta vốn hoàn toàn không muốn gặp các ngươi, đành vậy, cho các ngươi một cơ hội nữa. Nhớ kỹ, lần này là nể mặt tôn nữ ta, sẽ không có lần thứ ba đâu."

"Đa tạ thái úy." Đám quận thủ hành lễ:

Hàn Tín tiếp tục nói:" Ba việc, sau này không được tiến cử quan viên, bổ nhiệm quan viên, trừ người theo mở phủ, còn lại do triều đường quyết định."

"Vâng."

"Thừa nắm điển ngục, úy nắm binh sự, triều đường nắm tài chính ... Quận thủ không được xen vào."

Đám quận thủ thất kinh, nhưng Hàn Tín nhìn họ chằm chằm, không ai dám nhiều lời:" Vâng."

"Thứ ba, thứ sử nắm quyền giám sát địa phương, quận thủ không được kháng lệnh."

"Vâng."

So với cái thứ hai, cái thứ ba này không có lý do phản đối.

Hàn Tín nhìn họ mặt mày ủ ê cười lạnh:" Ta cũng từng ở địa phương, rất hiểu suy nghĩ của các ngươi, chỉ có thể nói là các ngươi thật ngu xuẩn. Quan chức không phải tước vị, nếu tước bỏ tước vị của các ngươi, các ngươi có thái độ này thì ta hiểu, nhưng hạn chế quận thủ, sao các ngươi phải như thế? Chẳng lẽ theo đổi lớn nhất của các ngươi là quận thủ à?"

"Hay là các ngươi có ý dựng cờ đứng lên, nên không muốn giao ra binh quyền? Hay là các ngươi thấy bị hán chế rồi sẽ không thể dùng quyền lực mưu lợi?"

Đám quận thủ kinh hoàng:" Không dám ạ."

"Không dám mà mặt mày nhăn nhó, các ngươi định giữ lại quan chức cho nhi tử hay sao? Ta thấy các ngươi ý đồ bất lương, muốn mưu phản." Hàn Tín vỗ bàn:

"Thái úy minh giám, bọn thần không có lòng khác, bọn thần thề với trời." Tới đây đám quận thủ quỳ rạp cả xuống, giờ giữ mạng chứ nói gì tới chức quyền nữa:

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment