Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1006 - Chương 1007: Oa Hầu Lữ Sản.

Chương 1007: Oa hầu Lữ Sản.

Khi rời phủ thái úy, hai chân Triệu Đầu còn run, mắt đầy tuyệt vọng.

"Ngươi hại chết ta rồi, căn bản không ai dám đến, chỉ hơi kẻ ngu ngốc chúng ta ... Giờ hay rồi, thái úy có tội chứng của chúng ta, đã thế lại còn đắc tội với thái hậu ... Giờ làm sao, đi tìm bệ hạ à?"

Trần Thập liếc hắn:" Ta không bảo ngươi tới, mà là ngươi nhất định theo ta."

"Vì ta thấy ngươi xưa nay xảo trá, không bao giờ chịu thiệt mới theo ngươi ... Ai mà ngờ ngươi mang chúng ta đi nạp mạng."

"Ngu dốt, ta hiểu rồi, Triều Thác và thái úy, một nhu một cương ... Thái úy nhất định là lên tiếng trước, người bị thuyết phục như chúng ta thì thoát một kiếp nạn. Người mà ông không thuyết phục được thì do Triệu Thác xử lý, Triều Thác là người thế nào, ngươi cũng biết." Trần Thập trấn an:" Tin ta đi, ngươi sẽ không muốn nói những lời vừa rồi với Triều Thác đâu."

Triệu Đầu lờ mờ hiểu ra:" Vậy giờ tiếp theo làm sao?"

"Ngươi vừa nói đấy thôi, tìm bệ hạ mà khóc." Trần Thập cười to:

"Buông ta ra, ta không đi, thằng điên này."

Hậu Đức Điện, Lưu Trường hồ nghi nhìn hai quận thủ.

Hai tên này chủ động tìm tới nơi, làm Lưu Trường nghĩ mãi mà không hiểu.

Triệu Đầu bất an nhìn Trần Thập, Trần Thập tất nhiên không đi khóc lóc với Lưu Trường:" Bệ hạ, thần ở trong phủ thì có người bẩm báo thái úy triệu kiến ..."

Rồi hắn đem toàn bộ chuyện kể ra, bao gồm nội dung trò chuyện với thái úy, đều kể đúng sự thực.

"Thần biết thái úy không có lòng khác, các quận thủ không tới, chỉ có thần và Triệu quận thủ, thần chỉ lo có lẻ đơm đặt bên tai bệ hạ, cho nên tới đây bẩm rõ tình hình ... Bọn thần nhất định toàn lực phối hợp với triều đình, chỉnh đốn địa phương."

Lưu Trường gật gù:" Ra là thế, trong thành Trường An này có một số kẻ thấy mình thông minh, người khác không nhìn ra tâm tư của chúng. Trẫm luôn lấy làm lạ, chúng lấy đâu ra tự tin đó, sau mới biết, vì chúng quá ngu xuẩn. Chuyện này trẫm biết rồi, các ngươi về đi, toàn lực phối hợp với Triều Thác."

Thái độ của hoàng đế hơi khó lường, lúc rời đi Trần Thập cười khổ:" Bệ hạ cảnh cáo chúng ta đấy, chớ giở trò thông minh, phải biết chừng mực."

Triệu Đầu vẫn mù tịt, chỉ biết gật đầu.

Cùng lúc đó Lữ Sản tươi cười ngồi trong phủ ngự sử.

Triều Thác vậy mà hết sức cung kính, nghe Lữ Sản nói liên tục gật đầu phụ họa.

Lữ Sản cũng chẳng ngờ, kế sách của thái tử chính là để mình tới phủ ngự sử ngồi một lúc.

Lữ Sản cũng không hiểu vì sao làm thế lại có thể bắt được kẻ đứng đằng sau, đương nhiên hắn càng không hiểu vì sao Triều Thác lại khách khí với hắn như thế. Sự cung kính đó thật khó tin, người này là tam công của Đại Hán, mình tài đức gì chứ?

Không chỉ hắn, quan viên trong phủ ngự sử cũng choáng.

Chuyện gì thế này?

Làm sao Triều Thác lại trở nên lễ độ như thế.

"Chuyện này phải đa tạ ngài rồi, nếu không có ngài, chuyện không thuận lợi như thế ... Nếu không phải thái úy sống chết không đồng ý, ta cần gì phải làm chuyện thừa thãi." Triều Thác tỏ ra hết sức cảm kích:

"Giờ tốt rồi, thái úy không thể phản đối được nữa, hết thảy là nhờ ngài."

Mọi người hơi tỉnh ngộ, lẽ nào là chính Triều Thác đưa ra tin đồn? Không phải Triều Thác và thái úy hợp mưu, mà là thái úy phản đối chính sách của Triều Thác à??

Ánh mắt mọi người nhìn Triều Thác và Lữ Sản liền thay đổi.

Triều Thác không nói gì hết, chỉ giữ Lữ Sản lại rất lâu, sau đó mới cung kính tiễn ra khỏi phủ.

Lữ Sản hoang mang lên xe, đi về phủ của mình, về tới phủ chưa kịp thay y phục thì có người tìm tới.

Người này là Nam Dương quận thủ Trùng Tiệp.

Lữ Sản tất nhiên biết đối phương gia tộc người này và Lữ gia qua lại rất thân thiết, hai người khi nhỏ còn chơi với nhau, vội vàng ra nghênh tiếp. Nhưng sắc mặt Trùng Tiệp rất khó coi.

"Lữ hầu .... Ta xưa nay thân thiết với ngài, vì sao ngài lại câu kết với Triều Thác mưu hại ta?"

"Hả?"

"Lữ hầu chớ làm bộ làm tịch nữa, ta biết rồi, chính Triều Thác bảo ngài đi. Thật đáng hận, ta không tới bái kiến thái úy, lỡ mất cơ hội, giờ rơi vào tay Triều Thác! Sao ngài đối xử với ta như thế?"

Trùng Tiệp nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn cố tình không tới phủ thái úy, biểu thị mình kiên quyết theo thái hậu, giờ mới biết, chuyện này chẳng liên quan gì tới thái hậu, mà do Triều Thác bày ra đối phó với thái úy. Triều Thác là ai, mọi người đều hiểu. Hai người tới phủ thái úy về đều nói, thái úy muốn bảo vệ hạ, là Triều Thác muốn đối phó với họ .... Giờ thì đắc tội lớn với người muốn bảo vệ mình, chủ động chặt đứt đường sống của bản thân.

Sao ngươi hại cả người của mình?

Thấy Trùng Tiệp giận như thế, Lữ Sản đành giải thích:" Ngài hiểu lầm rồi, ta nghe sai bảo của thái tử, tới tìm người đứng phía sau?"

"Hả, người đứng phía sau à? Triều Thác chính là người đứng phía sau. Ta vốn tưởng ngài là người đơn thuần lương thiên, không ngờ ... Rốt cuộc ta đắc tội gì với ngài mà ngài làm thế?" Trùng Tiệp phẫn nộ bỏ đi:

Lữ Sản há hốc mồm nhưng không ngăn lại được.

Sao chuyện chẳng giống như An nói, không phải muốn moi ra kẻ đứng phía sau à? Sao lại thành Triều Thác?

Mà tin tức nhanh chóng truyền đi ở Trường An, đám quận thủ đánh xe, tranh nhau tới phủ thái úy.

Lưu An nhàn nhã ngồi uống trà, hai mắt khép lại, hưởng thụ ánh mặt trời hiếm có của mùa đông.

Hàn Tín trở mình, nghiêng người qua, lần nữa nằm xuống.

Mặt trời chói chang, tới giờ Lưu Trường ăn bữa thứ ba rồi mà Hàn Tín vẫn nằm trên giường không muốn dậy.

Ngoài phủ có hơn mười vị quận thủ, đám người này nhìn nhau nhưng không dám lên gõ cửa, ai nấy mặt mày chua chát, ánh mắt tuyệt vọng.

Trên Lữ Sản đó đúng là hai chết chúng ta rồi.

Lưu An chẳng bận tâm kẻ đứng sau là ai, hắn chỉ muốn hoàn thành biến pháp lần này mà thôi, dưới sự thúc đẩy của hắn, ai cũng nghĩ Triều Thác là kẻ đứng phía sau. Thêm vào lời của Trần Thập và Triệu Đầu, mọi thứ đã rõ ràng. Triều Thác muốn xử trì các quận thủ, tìm thái úy giúp đỡ. Thái úy trước kia xuất phát từ địa phương, có chút đồng cảm với họ, không đồng ý với Triều Thác, muốn đứng ra dùng cách ôn hòa giải quyết chuyện này, cho bọn họ một con đường lui.

Nhưng Triều Thác vì chính tích phái Lữ Sản đi gặp thái hậu, khiến bọn họ không dám đi gặp thái úy, khiến họ mất đi cơ hội. Nay Triều Thác mài dao xoèn xoẹt đối phó với họ.

Triều Thác xưa nay ngang ngược cứng rắn, bọn họ có thể làm gì được đây, đi đối kháng với triều đình à?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment