Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1005 - Chương 1006: Các Ngươi Coi Thường Nãi Công À?

Chương 1006: Các ngươi coi thường nãi công à?

Cứ như thế qua một thời gian, Giao Đông vương Lưu Kiến, Trường Sa vương Lưu Hữu nối nhau tới Trường An.

Lưu Kiến khó tiếp nhận được việc này, Lưu Doanh với hắn mà nói không khác gì a phụ ... Hắn tới nơi cứ ôm lấy Lưu Tường khóc mãi không thôi.

Lưu Hữu không dám khóc to, chỉ lặng lẽ rơi lệ, là người kín tiếng nhất tông thất, nay huynh trưởng quan tâm tới hắn nhất cũng rời bỏ cõi đời.

Từ nhỏ tới lớn Lưu Hữu như người vô hình, chỉ Nhị ca thường nhớ tới hắn, bất kể lúc nào cũng nhớ tới đứa đệ đệ ở Trường Sa xa xôi.

Chư vương tới càng nhiều, không khí càng thương cảm.

Đồng thời chư vương ở Trường An nhiều lên, quần thần bất giác nhìn về phía Ngự sử phủ, tên Triều Thác đó làm sao không có động tĩnh gì cả? Chuyện này không phù hợp với tính cách của hắn.

Chẳng lẽ vì chư vương chưa tới đủ.

Đúng lúc này đột nhiên phát sinh một chuyện, nhanh chóng làm quần thần cảnh giác.

Thái úy yêu cầu quận thủ các nơi tới phủ đệ của mình nghị sự.

Thông thường mà nói, đại thần trong triều câu kết với quan lớn địa phương là kỵ húy lớn, mà Hàn Tín chính là tiền lệ, trước kia Trần Hi câu kết với Hàn Tín, giao hẹn trong ngoài làm phản .... Thế này là ý gì, thái úy ngày càng quá đáng rồi, coi mình thành thái thượng hoàng, bất chấp quy củ, làm xằng làm bậy. Không được, chúng ta không được dung thứ, phải tố cáo.

"Cô mẫu, chuyện là thế, quần thần đều rất sợ, thấy bệ hạ quá dung túng thái úy, cho nên bảo cháu ..."

"Bảo ngươi tới chia rẽ ly gián hả?" Lữ hậu không chút nể nang cắt lời hắn, sắc mặt âm trầm:

Lữ Sản rụt cổ lại:" Cô mẫu, không phải thế, bọn họ chỉ muốn biết cái nhìn của cô mẫu ... Bọn họ lo bệ hạ không đề phòng thái úy, mà thái úy vốn có loại chuyện tương tự ... Nói ra họ cũng không có lòng riêng, quan tâm tới thiên hạ mà thôi, sao có thể nói là ly gián."

Lữ hậu cười nhạt:" Hay cho không có lòng riêng."

"Trước kia bệ hạ để thái úy tổng lĩnh đại quân, sao không thấy chúng quan tâm thiên hạ? Nay vừa truyền ra tin thái úy và Triều Thác gặp nhau là chúng quan tâm tới đại sự thiên hạ như thế rồi??"

" Triều Thác phản đối chư vương cũng giáp sát quần thần, càng muốn cách tân quan chức, quần thần căm ghét hắn, nay lại có thái úy hậu thuẫn, vậy chuyện Triều Thác làm càng không ngăn cản được, cho nên bọn chúng mới phái thứ ngu xuẩn ngươi tới, sau đó ngươi liền hồ đồ quan tâm tới đại sự thiên hạ .... Thứ khốn kiếp không nên thân."

Lữ Sản rợn người:" Cô mẫu, cháu sai rồi."

"Ngươi ngay cả một nửa ... Không một phần mười a phụ ngươi cũng không bằng. Ngươi ta nói sao là tin vậy, ngươi không biết nghĩ xem, khi thái úy nắm binh quyền trong tay, bệ hạ lại viễn chinh, sao thái úy không ra tay? Giờ binh quyền giao ra rồi lại ngang nhiên câu kết quan viên mưu phản à, ngươi có thể ngu dốt tới mức này sao?"

Bị Lữ hậu mắng tối tăm mặt mũi, Lữ Sản chỉ biết cúi đầu:" Cô mẫu, đừng giận, cháu biết sai rồi, cháu về đây."

"Biết sai à? Ngươi phạm sai lầm lớn rồi ... Giờ bọn chúng nhất định đi khắp nơi nói với các quận thủ, nói ta gọi ngươi tới, ta đã quan tâm tới chuyện này ... Các quận thủ còn dám đi gặp thái úy sao? Khi đó thái úy nghĩ vì ta mà quận thủ không dám tới, sẽ thế nào?"

"Bọn chúng chỉ cần xúi được ngươi tới chỗ ta là chúng thành công rồi."

Lữ Sản mặt đỏ bừng:" Lũ chó má ... Sao chúng dám ..."

Giờ hắn mới hiểu, bị người ta coi như thằng ngốc dễ lừa, vậy mà mình vừa rồi còn nói cho chúng. Nghĩ lại thôi Lữ Sản đã muốn giết người.

"Cô mẫu, chúng khinh người quá lắm, cháu đi tìm chúng."

"À, tới tìm ngươi hẳn là mấy hậu sinh ... Ngươi tìm chúng có tác dụng gì, ngươi biết ai đứng sau lưng chúng không?"

Lữ Sản hoang mang lắc đầu.

"Đừng hoảng, ngươi họ Lữ, gặp chút chuyện đã hoảng hốt như thế còn ra cái gì? Về đi, yên tâm đợi ở nhà, nếu có người tới tìm ngươi thì tạm bắt lấy."

"Vâng."

"Ra ngoài thì đi qua phủ Vương Điềm Khải, gọi ông ấy tới đây."

"Vâng."

Lữ Sản phẫn uất rời Trường Lạc cung, mình đường đường là triệt hầu mà bị ngươi ta chơi đùa như kẻ ngốc. Hắn bước đi rất nhanh, thiếu chút nữa va chạm với người phía chính diện, đang định mắng, nhìn rõ người kia, thở hắt ra:" An, tới bái kiến thái hậu hả."

Lưu An khẽ nói:" Cữu phụ cháu nghe nói một vài việc."

Lữ Sản đỏ mặt:" Ta bị người ta ..."

"Cháu biết, cữu phụ, thái úy giận lắm, quận thủ các nơi biết cữu phụ đi tìm thái hậu, cho rằng thái hậu không muốn họ gặp thái úy, nên chỉ có hai quận thủ tới dự tiệc .."

"Ta ... Ta ..." Lữ Sản uất nghẹn, trước kia ta gánh tội cho thái thượng hoàng, giờ các ngươi vẫn muốn ta gánh tội:

"Cữu phụ, cháu có cách này có thể giúp cữu phụ giải quyết phiền toái, cữu phụ có muốn nghe không?" Lưu An ghé tai hắn thì thầm:

Trong phủ thái quý, Hàn Tín ngồi ở thượng vị, sắc mặt âm trầm, ánh mắt rất đáng sợ.

Nhữ Nam quận thủ Trần Thập và Toánh Xuyên quận thủ Triệu đầu ngồi hai bên trái phải, trừ hai người họ, không có quận thủ nào nữa.

Đây là điều Hàn Tín khó chấp nhận nhất, dám xem thường nãi công à?

Triệu Đầu hoang mang nhìn quanh, lại nhìn Trần Thập, mắt u oán, ta không muốn tới, ngươi nhất định muốn ta tới. Giờ hay rồi, chỉ có hai người chúng ta thôi, muốn giấu cũng không giấu được, rượu thái hậu ban e là đang trên đường tới.

Trần Thập rất bình tĩnh, bộ dạng thoải mái vô tư.

Hàn Tin hít sâu một hơi:" Khá lắm, xem như hai ngươi có lòng .... Ngươi là nhi tử của Tương Huề phải không?"

Triệu Đầu vội cúi đầu hành lễ:" Thái úy, a phụ khi còn sống luôn nói tới ơn đứng của người."

Mặt Hàn Tín rốt cuộc xuất hiện nụ cười:" Khi ta làm Tề vương, a phụ ngươi luôn theo sát bên cạnh, không ngờ nhi tử ông ta lớn như vậy ... Còn ngươi, tôn tử của Tư à?"

Nghe thái úy gọi thẳng tên đại phụ, đây là hành vi vô lễ, nhưng Triệu Thập vui vẻ hành lễ:" Vâng ạ."

"Đại phụ ngươi theo Cao hoàng đế khi còn là sĩ tốt, đánh Hạng Vũ lập không ít công, không được làm mất mặt ông tấy."

"Thần biết."

Hàn Tín gật gù:" Có một vài quận thủ hơi quá đáng rồi, khiến triều đường bất mãn, triều đường đang đối phó với nước chư hầu, nhưng một số quận thủ không nhìn rõ bản thân, đem quận của mình biến thành quốc, ra sức an bài thân tín, trấn áp người phản đối, nắm hết quyền lực ... Đầu, ngươi sao thế ..."

Triệu Đầu run rẩy lau mồ hôi trán:" Trên đường tới đây thần nhiễm phong hàn, chưa khỏe ạ."

"Đám quận thủ này coi huyện thành đồ riêng của mình, ngang nhiên cướp bóc vật tư quận khác, thiếu điều đem quân tấn công quận huyện khác thôi, muốn gì? Định cát cứ một phương, đuổi hươu thiên hạ à? Triều Thác muốn điều tra tội chứng những kẻ này, ta triệu tập chúng tới, cho chúng cơ hội tự cứu mình ... Ha ha, không ngờ chúng không biết tốt xấu, đáng chết!" Hàn Tín đập bàn:

Triệu Đầu thiếu chút nữa ngã ra đất.

"Thái úy, thần có tội, không biết trời cao đất dày, làm những chuyện thái úy vừa nói, thần biết sai rồi, xin thái úy trách phạt!" Trần Thập đứng lên thi lễ:

Triệu Đầu sững sờ, ngươi dẫn ta tới đây là để tự thú à? Nhưng lúc này Trần Thập đã thỉnh tội hắn cũng phải làm theo.

Hàn Tín bình tĩnh nói:" Ta không nhìn nhầm người, các ngươi coi như còn thông minh, lần này tới Trường An, phải tuân theo lệnh Triều Thác, ủng hộ chính sách của hắn, hiểu chưa?"

"Đa tạ thái úy." Hai ngươi hô vang:

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment