Lưu Chương thấy đại ca mình tới tận lúc này vẫn chưa hiểu bản thân sai ở đâu, lòng cũng chút tức giận, đang định nói thì có cận thị đi vào.
"Tệ vương có ở đây không?"
Lưu Tương cả kinh, vội vàng hành lễ bái kiến, hết sức cung kính:" Quả nhân đây."
"Bệ hạ có việc gặp ngài, vì sao ngài trốn ở đây? Theo thần về."
Cận thị nghiêm túc nói, không hề coi vị đại vương này vào mắt, Tề vương không dám phản kháng, chỉ gật đầu vâng dạ, hoàn toàn không có chút tư cách của chư hầu vương nào hết.
Lưu Chương nhìn cảnh này chướng mắt, đứng dậy nói:" Ta đang ăn cơm cùng Tề vương, ăn xong sẽ đưa vào cung."
Với vị Thành Dương vương này, cận thị không dám vô lễ, khó xử nói:" Đại vương, đây là mệnh lệnh của bệ hạ ..."
Lưu Chương phất tay: "Ta biết, ngươi về cứ nói với bệ hạ như thế."
"Vâng, vâng!"
Cận thị vội rời đi.
Lưu Tương nhìn đệ đệ, lòng đầy hoang mang, sao hắn dám cãi lại cả hoàng đế, thực sự hắn được bệ hạ sủng tín thế sao.
Lưu Chương ngồi xuống tiếp tục ăn cơm: "Huynh trưởng, ăn cơm đi, huynh thấy đây là cơm thô, nhưng đệ thấy quý, vì đây là cơm mạch do bệ hạ phái người đưa tới. Bệ hạ biết đệ vất vả nhiều ngày chưa ăn nên sai người mang cơm tới, bảo đệ nghĩ một ngày."
"Trọng phụ ban cho à?" Lưu Tương ngạc nhiên cho cơm vào miệng:" Quả nhiên nếu nhấm nháp kỹ có tư vị khác."
"Được rồi, tiếp theo chúng ta bàn việc huynh nhận tội, huynh còn nghĩ Triều Thác đối phó huynh ra sao? Đệ nói thật nhé, bằng vào việc huynh làm, không cần Triều Thác ra tay ... Nếu không phải vì a phụ, huynh sớm vào xe tù rồi ..." Lưu Chương nghiêm khắc nói:
Lưu Tương không còn khí chất ban đầu nữa.
Ngồi trước mặt đệ đệ cúi đầu nghe đệ đệ dạy bảo.
"Huynh cần gì mang bao nhiêu người tới Trường An như thế? Chẳng lẽ người khác vì tùy tùng của huynh mà đánh giá huynh cao hơn à? Huynh phô trương làm gì? Cách ăn mặc của huynh nữa, nổi bật thì hay lắm sao ... Giải tán tùy tùng, cho về nước đi, rồi thay y phục ... Còn xe của huynh nữa, huynh định so xa hoa với bệ hạ à?"
Lưu Chương cảm khái:" Đại trượng phu phải có thành tựu người ta mới phục, như trọng phụ vậy, dù trọng phụ làm bao việc ngoài lễ pháp cũng không ai nói được gì."
"Ta không phải không có làm gì, mà Đổng Xích ..." Lưu Tương muốn bao biện:
"Đó là vấn đề thứ hai. Đệ biết đại ca luôn sợ bệ hạ, nhưng huynh nghĩ đi, Đổng Xích, Quý Bố đều là quân tử vang danh thiên hạ, đều là tâm phúc bệ hạ tín nhiệm, theo bệ hạ từ thời Đường vương ... Huynh cứ luôn mồm nói ông ấy thù địch mình, nhưng huynh từng xem ông ấy là thần tử chưa, hay coi ông ấy tới đoạt địa vị của mình."
"Huynh còn tiếp tục mật mưu đối kháng với quần thần trong nước, còn muốn đối phó với tam công triều đình, vậy huynh còn có thể làm ra thành tựu gì được?"
"Điều cuối cùng, huynh nhìn chư hầu vương thiên hạ, có ai dám vì lợi ích của mình mà xâm hại lợi ích bách tính không? Chẳng lẽ huynh chưa hiểu bệ hạ là người thế nào, huynh quên kết cục của cữu phụ năm xưa rồi à?"
"Huynh vì chuồng ngựa mà xâm chiếm đất cày của bách tính, Đại Hán đặt nông lên hàng đầu, ngựa của huynh quý hơn à?"
Lưu Tương càng nghe đệ đệ nói:" Vậy ta phải làm sao?"
"Lát theo đệ tới gặp bệ hạ, đem hết chuyện mình làm nói ra, thỉnh tội, biểu thị trở về sẽ toàn lực phối hợp với Đổng Xích ... Huynh không cần sợ, trọng phu là người trọng tình cảm, chỉ cần huynh hối lỗi, trọng phụ sẽ bỏ qua."
Hai huynh đệ ăn xong, thay y phục rồi tới Hậu Đức điện.
Lưu Trường cau mày ngồi trong Hậu Đức điện, y triệu kiến Tề vương là vì đống chuyện thối nát mà hắn làm ở nước Tề.
Nhưng Lưu Trường chưa kịp làm bất kỳ điều gì thì Lưu Tương quỳ trước mặt y, khóc lóc thỉnh tội, khóc thảm thiết vô cùng, ở mặt này, hắn đúng là có sở trường.
Điều này làm Lưu Trường lúng túng, hay là vờ không nghe thấy, cứ treo lên tường trước rồi tính sau?
Nhưng thái độ nhận tội của Lưu Tương rất thành khẩn, còn biểu thị quay về sẽ sửa đổi, dù sao cũng là do tử của mình, nếu thành tâm sửa đổi, y không thể không xá miễn:" Trẫm vốn định treo ngươi lên tường, nay xem ra ngươi đã biết sai, vậy miễn cho ngươi khỏi bị phạt, xem việc sau này ngươi làm thế nào. Nếu ngươi nói được làm được, trẫm không để bụng, còn thưởng cho, nếu bệnh cũ tái phát sẽ phạt gấp đôi .."
Cùng lúc ấy Sở vương tới thái học, nhìn thái tử của mình khác hoàn toàn xưa kia, hắn mím môi không biết phải nói gì.
Một mạch Sở vương đều là thư sinh văn nhược, từ Lưu Giao, tới Lưu Dĩnh Khách đều thế, tới đời thứ ba phong cách thay đổi, thành vị lão ca mặt phong sương, chân tay gân guốc.
Cha con đứng cạnh nhau, không phân nổi ai là cha, ai là con.
"A phụ!" Lưu Mậu giọng xúc động có phần ồm ồm:
Lưu Dĩnh Khách nghe ù cả tai, nhìn sang phía La Thốc thi lễ:" "Ừ, đây là lão sư của con à? Thời gian qua ngài chiếu cố Mậu, lần này quả nhân chuyên môn tới đây để cảm tạ ngài ..."
Không đợi Sở vương nói hết, La Thốc cắt lời:" Đại vương không cần khách khí như thế, thần còn phải cảm tạ đại vương vì giao đồ đệ tốt như thế cho thần dạy bảo. Đứa đồ đệ này khỏe lắm, làm lao dịch rất sở trường ... Đám đệ tử khác của thần không so được với hắn, không biết đại vương còn con cái nào khác không?"
Sở vương cười không đáp, biến một đứa nhi tử của ta thành thế này rồi, ông còn muốn họa hại thêm đứa khác nữa à?
Đương nhiên Lưu Dĩnh Khách đọc sách nhiều năm rất hiểu Kham Dư gia, không cho họ chỉ là một đám lao dịch, nghiêm túc dặn dò nhi tử:" Không thể chỉ biết học, còn phải ra ngoài làm việc nhiều hơn, biết chưa?"
"A phụ, con biết, người cũng thế, ở trong nước đừng uống nhiều rượu, chiếu cố bản thân." Lưu Mậu trông giống a phụ dặn dò nhi tử:
Lưu Dĩnh Khách xoa trán, coi như nhận lời hắn, đứa nhi tử này, không cần phải lo cho nó nữa.
Chỉ thầm kêu trong lòng: A phụ! Văn phong một mạch chúng ta đứt trong tay con rồi.
Cứ như thế qua một thời gian, Giao Đông vương Lưu Kiến, Trường Sa vương Lưu Hữu nối nhau tới.
Lưu Kiến khó tiếp nhận được việc này, Lưu Doanh với hắn mà nói không khác gì a phụ ... Hắn tới nơi cứ ôm lấy Lưu Tường khóc mãi không thôi.
Lưu Hữu không dám khóc to, chỉ lặng lẽ rơi lệ, là người kín tiếng nhất tông thất, nay huynh trưởng quan tâm tới hắn nhất cũng rời bỏ cõi đời.
Từ nhỏ tới lớn Lưu Hữu như người vô hình, chỉ Nhị ca thường nhớ tới hắn, bất kể lúc nào cũng nhớ tới đứa đệ đệ ở Trường Sa xa xôi.
Chư vương tới càng nhiều, không khí càng thương cảm.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com