Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1003 - Chương 1004: Tốt Nhất Là Tìm Trọng Phụ Nhận Tội Đi.

Chương 1004: Tốt nhất là tìm trọng phụ nhận tội đi.

Trương Thang đi rồi, Triều Thác càng thêm bất an, sao thái úy lại đột nhiên có hứng thú xem văn chương của mình vào giờ này, cẩn thận hỏi: "Thái úy lấy thứ đó làm gì ạ?"

Hàn Tín không trả lời, chỉ nói: "Thằng nhãi Trường nửa đêm không ngủ, tới quấy rầy ta, nhất định muốn ta nghĩ cách cho y ... Thằng nhãi này ngày càng quá đáng rồi."

Ồ, đúng đúng đúng!

Triều Thác gật đầu lia lịa, cảm thụ rất sâu: "Bệ hạ nửa đêm bái phỏng, không có cửa, xông vào như cường đạo, nên khuyên gián ạ."

"Yên tâm, ta sẽ khuyên gián y tử tế, để y đừng làm việc như thế nữa. Có điều vấn đề y lo lắng, tựa hồ chỗ ngươi có đáp án, ngươi không tệ, ta còn đang nghĩ giải quyết ra sao ... Vừa rồi xem ngươi viết luận, thứ sử, còn có phân quyền, ngươi suy nghĩ rất chu đáo, không tệ. Bệ hạ giao việc này cho ta, ta phải dốc toàn lực giải quyết ... Nên trước khi trời sáng ngươi phải nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, nếu không ta giết ngươi."

Triều Thác líu lưỡi vừa khen người ta lại dọa giết là cái lý gì?

"Hiểu chưa?

"Vâng! Vâng!"

Triều Thác sực tỉnh, mắt lấp lánh ánh sáng lạ, vốn hắn không định hành động trong thời gian này, nhưng giờ thái úy chủ động tìm mình, mình vẫy cờ thái úy thì không sợ gì nữa.

Hàn Tín nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lạnh lùng nói:" Ta sẽ theo sát bên ngươi, nếu ngươi dám lạm dụng danh nghĩa của ta mưu lợi riêng, ta giết ngươi trước tiên."

"Không dám ạ!"

"Tốt rồi, chớ lãng phí tời gian, nói đi."

Trương Thang cầm tẩu biểu đi vào giao thái úy, bản thân ngon ngoãn ngồi bên Triều Thác, Triều Thác ghét bỏ mắng:" Xéo đi!"

Thái úy không vui:" Đứa bé này hiểu chuyện, đệ tử ngươi à? Để nó theo ngươi học không tốt sao, cần gì đuổi?"

Triều Thác không còn lời nào ứng phó, nói ra ý nghĩa của mình.

"Lấy thủ, thừa, úy để chia quyền quận thủ hiện nay, thủ chăn dân, thừa điển ngục, úy nắm binh, không phụ thuộc vào nhau. Lấy thứ sử triều đường phái làm giám sát, các quan lại phụ trách tài chính đều quy về triều đình, không bị địa phương hạn chế ... Đối với chư vương, nên phế trừ tam công, cửu khanh không thiết lập lâu dài, lấy tướng làm thủ, lấy đình làm thừa, lấy lang trung làm úy ... Khiến chế độ chư hầu giống quận, nếu không tam công cửu khanh cao hơn quận hiện là không ổn."

"Ồ, quyền tài chính thu về triều đường còn binh, trị an, trị dân tách ra? Sau đó thiết lập một thứ sử không quản việc nhưng danh nghĩa có thể kiềm chế họ ... Ngươi nói tiếp đi."

Hàn Tín hào hứng nghe ý tưởng to lớn của Triều Thác.

Triều Thác tựa hồ muốn cải cách cực lớn chế độ quan lại Đại Hán, theo hắn nói, chế độ quan lại quá cồng kềnh, quyền lực các quan viên trùng lặp, hoàn toàn coi quan viên đó tài bao nhiêu, quản bấy nhiêu. Ví dụ bản thân hắn là ngự sử, nếu nhút nhát chút thì chỉ có quyền giám sát, cứng rắn chút thì quyền ngang quốc tướng, điều này tương tự cửu khanh. Gặp hoàng đế cường thế như Lưu Trường không sao, gặp phải hoàng đế như Lưu Doanh, đại thần vì chức quyền trùng lặp, không cắn xé nhau mới lạ.

Bởi thế cải cách phải tiến hành từ triều đình, phân chia quyền lực rõ ràng, sau đó mới tới địa phương, quy định rõ chức vụ nào có thể làm gì, không thể làm gì.

Thời gian tiếp theo đó, người tới đầu tiên là Hà Tây vương Lưu Tường.

Là trưởng tử của Lưu Doanh, thời gian qua hắn đi ngày đi đêm, vì quá xa nên giờ mới tới.

Lưu Tường khóc từ trên xe ngựa xuống, vừa nhìn thấy ba vị trọng phụ càng không thể kìm nén được, nhào vào lòng họ khóc như đứa bé.

Sở vương Lưu Dĩnh Khách và Tề vương Lưu Tương đến ngay sau đó.

Lâu không gặp, Lưu Dĩnh Khách ngày càng giống Lưu Giao, nhất là râu càng giống hệt, mặc nho sam, phong độ ngời ngời, hắn thở dài mà không khóc.

Về phần Lưu Tương, vừa xuống xe một cái là che mặt khóc, Lưu Trường nhìn bộ dạng giả dối của hắn mà khó chịu, nếu không khóc được thì thở dài như Lưu Dinh Khách ấy, cần gì làm thế.

Chỉ là trước mặt bao người, còn giữ cho hắn chút thể diện, không mắng.

Lưu Tương không phải không biết tốt xấu sán tới Lưu Trường, sau khi bái tế xong tới thẳng chỗ Thành Dương vương Lưu Chương.

Lưu Chương tuy là chư hầu vương nhưng sống ở Trường An, là chư hầu vương duy nhất làm quan, rất được Lưu Trường tín nhiệm.

Chỉ là phủ của hắn không có quy mô nên có của chư hầu vương, chỉ là viện lạc bình thường, tường bao thấp tới chẳng phòng được Lưu Tứ. Lưu Tương kinh ngạc nhìn cửa gỗ xiêu vẹo, vừa đi vào sân đã không chịu được che mũi, không chịu đi thêm, gọi:" Chương! Chương!"

"Đại ca!"

Lưu Chương từ phòng chạy ra, miệng hàm hồ nuốt cơm xuống, tới bên huynh trưởng, nhiệt tình ôm chầm lấy.

Lưu Tương nhìn đệ đệ, không ngờ mặc áo vá:" Vì sao lại thế này, ngươi là chư hầu vương mà."

Lưu Chương lắc đầu:" Đệ đảm nhận chức vị trọng yếu, nếu quá phô trương, làm việc sẽ bất lợi."

Rồi mời đại ca vào nhà, vì tùy tùng của Lưu Tương nhiều, cái viện lạc này không chứa nổi, Lưu Chương chạy sang nhà láng giềng nhờ vả ... Lưu Tương thấy đệ đệ vì việc nhỏ như vậy mà chạy đi chạy lại, càng không vui:" Chương, họ đều nói ngươi được trọng phụ tín nhiệm, quyền thế rợp trời, sao lại thế này?"

"Ta biết ngay mà .... Vì chuyện của a phụ, nên trọng phụ không thiện cảm gì với huynh đệ chúng ta."

Lưu Chương nghe thế thì cau mày.

Lưu Tương nhìn thức ăn trên bàn, không ngừng lắc đầu:" Mỗi ngày ngươi đều ăn thứ này à, phó nhân trong ngựa cho ta cũng chẳng ăn."

Lưu Chương chỉ đáp:" Cơm nước này không đơn giản, nếu đại ca dụng tâm để ăn, sẽ cảm thụ được tư vị trong đó."

Lưu Chương ăn vài miếng là không nuốt nổi, nhìn đệ đệ nghiêm túc nói:" Ta có việc trọng yếu tìm ngươi."

"Vì Đổng Xích phải không?"

"Đúng, lão thất phu Đổng Xích, kinh người quá lắm, dăm ba phen mắng ta trước mặt quần thần ... Toàn là tội danh không đáng, ngươi phải giúp ta trừ lão thất phu này, ông ta cùng một bọn với Triều Thác. Còn nữa, người bên cạnh ta nói, lần này ta tới, Triều Thác sẽ đối phó với ta, ta không dám đi đâu khác, ngươi phải an bài nơi ở cho ta."

Lưu Chương chẳng đáp chỉ ngồi ăn.

Lưu Tương liên tục kể ủy khuất của mình ở nước Tề, chửi mắng đám quận thủ ngày càng ngang ngược:" Thiên hạ này là của nhà chúng ta, vậy mà chúng dám chỉ trích ta chuồng ngựa quá lớn, ảnh hưởng tới nông canh. Chẳng lẽ ta phải vì số ruộng kia mà bỏ số ngựa mình nuôi, lý nào lại thế."

"Huynh trưởng, huynh là trưởng tôn của Cao hoàng đế, nhưng cái danh này không thể liên tục đeo trên miệng." Lưu Chương đặt đũa xuống:" Tốt nhất huynh đi gặp trọng phụ xin trị tội ... Tuy trọng phụ không thích huynh, nhưng nể mặt a phụ, sẽ không trị tội."

"Cái gì, ta đi nhận tội à?" Ta có tội gì?" Lưu Tương giận lắm:" Ngươi ở Trường An quá lâu, luân lạc tới mức này, ta phải đưa ngươi về, nếu còn ở lại, ngươi phế mất."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment