Ngay buổi tối hôm đó Lưu Trường lại triệu tập Triệu vương và Lương vương kể chuyện ban ngày đám quân thủ phản ánh với mình.
"Bọn chúng tự ý khai khoáng, không muốn hợp tác với nước Triệu, lại còn cổ vũ người đào khoáng chạy sang phía chúng, ta không phái người đi bắt về, chẳng lẽ tha thứ cho hành vi của chúng à? Trường đệ, yên tâm đi, ta sẽ vì đệ trông coi đám gian tặc này."
Lưu Như Ý nói rất khí thế, vì trong mắt hắn, hắn với Lưu Trường là người một nhà, thiên hạ là của nhà họ, quận thủ chỉ là đám người ngoài.
Đồng thời các quận thủ cho rằng, chư hầu vương là nhân tố bất ổn, bọn họ và hoàng đế mới là người mình.
Ngay cả người rộng rãi như Lưu Khôi cũng không vui:" Đám quận thủ này ngày một quá đáng rồi, bọn chúng dám không cho thương cổ nước ta ở lại, còn xua đuổi thương cổ nước Lương ... Ta đang định nói chuyện này với đệ đây."
Lưu Trường trầm mặc rất lâu:" Đệ biết rồi, các huynh đi nghỉ ngơi trước đi, đệ sẽ xử lý tốt chuyện này."
Đêm khuya, Hàn Tín thắp đèn trong thư phòng, đang thức đêm đọc sách.
Khi Hàn Tín đang cười nhạo binh pháp của tiền nhân, cầm bút viết thêm vào quan điểm của mình, đại môn đột nhiên bị xô ra.
Hàn Tín vội vàng rút kiếm treo trên tường.
"Sư phụ!"
Nghe thấy tiếng rống đó, Hàn Tín chẳng những không cất kiếm đi mà giơ kiếm muốn chém.
Lưu Trường cả kinh:" Sư phụ! Là trẫm đây! Không phải tặc nhân."
"Ta chém ngươi đấy."
Lưu Trường thuần thục né kiếm của thái úy, làu bàu:" Sư phụ, cầm kiếm chém hoàng đế là phạm pháp đấy."
"Ngươi có chuyện nửa đêm tới tìm ta cũng được đi, vì sao không gõ cửa? A mẫu ngươi nói đúng, lợn rừng, đúng là thứ lợn rừng." Hàn Tín mắng xong nghiêm mặt ngồi xuống:
Lưu Trường chẳng giận trực tiếp ngồi bên cạnh Hàn Tín thở dài:" Sư phụ, lớn chuyện rồi, quận thủ đàn hặc chư hầu vương, chư hầu vương đàn hặc quận thủ, quận thủ còn đàn hặc nhau."
"Ngươi vì việc này mà tới tìm ta à?"
"Sư phụ, hiện quận thủ đều có binh tốt, như hầu vương lại bị áp chế quá thảm. Không nói cái đó, cứ nói quyền lực của họ đi, quận thủ nắm trong tay nội chính, tiền tài, binh tốt ... Nếu không nghĩ cách hòa hoãn mâu thuẫn, tước giảm bọn họ, sớm muộn cũng đánh nhau. Trẫm nghĩ sư phụ quan hệ không tệ với Khúc Nghịch hầu, cũng từng tác oai tác quái ở địa phương nên có kinh nghiệm ở phương diện này ... Sư phụ biết đối phó với những kẻ đó ra sao không?"
Lữ Lộc vội ngẩng đầu lên nhìn trời, vờ không nghe thấy gì cả.
Hàn Tín mặt tối đen, vậy mà ông không đuổi Lưu Trường đi:" Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Sư phụ là thái úy nắm sự vụ quân quyền, trẫm muốn quân quyền này phải tách ra, không thể giao cho trưởng quan địa phương. Chỉ cần không có quân quyền, bọn chúng không thể tùy ý làm cán nữa .... Bất kể là chư hầu vương hay là quân thủ, phía dưới đều có thái quý và quận úy ... Trẫm muốn tách binh quyền của bọn họ ra, do sư phụ trực tiếp chỉ huy. Bao gồm cả lương thảo, vật tư cũng tách ra, để nhiều quyền lực kiềm chế nhau, tước giảm quyền lực của người đứng đầu, thu về triều đường. Trẫm mới chỉ nghĩ đại khái, muốn nghe ý kiến của sư phụ."
"Không được, như thế chỉ khiến địa phương càng không hài hòa, một khi có chiến sự, các phía không phối hợp tốt, không có sự chỉ huy thống nhất, làm sao mà kháng địch được."
Lưu Trường thở dài:" Vậy không có biện pháp nào sao?"
"Triều Thác không phải muốn lập thứ sử à? Sao không nghĩ cách ở mặt này, có lẽ Triều Thác có biện pháp." Hàn Tiến kiến nghị:
Lưu Trường vuốt râu:" Trẫm sợ là tên này đang nóng lòng mật mưu diệt trừ chư hầu vương .... Trẫm mà tìm hắn, hắn sẽ lấy danh nghĩa của trẫm để làm xằng làm bậy. Tên này không phải người lương thiện, nhận định việc gì, dù liều cả mạng sống cũng vẫn sẽ làm. Đại thần không sợ chết, quá khó quản."
"Thần biết rồi, mai thần đi tìm hắn để bàn việc này." Hàn Tín chủ động nhận lấy trách nhiệm:
"Không thẹn là sư phụ trẫm, trẫm chưa nói gì đã hiểu tâm tư của trẫm rồi, sư phụ mưu trí vô song, Trần Bình, Trương Lương kém xa! Năm xưa bị bắt ở Vân Mộng Trạch hoàn toàn là sai lầm không phải là trình độ thông thường của sư phụ."
"Xéo!"
Trời còn chưa sáng, Triều Thác sợ hãi ngồi ở vị trí dưới, ngồi cũng không yên.
Hàn Tín ngồi ở thượng vị, tùy ý xem văn thư trên bàn, liếc mắt vài cái đã vứt đi, xem cái khác.
Triều Thác rất sợ.
Bất kể là ai giữa đêm khuya bị giáp sĩ lay tỉnh, sau đó nói thái úy tới thì đều sẽ có bộ dạng này. Sớm nghe nói thái úy ăn ngủ không có quy luật, thường thức đêm đọc sách, không ngờ trời sắp sáng rồi lại có hứng trí tới chỗ mình xem văn thư ...
Nói ra Triều Thác không sợ chết thật, vì hoàn thành công việc, hắn thậm chí chống đối hoàng đế, căn bản không coi cái chết ra gì.
Thiên hạ hiện nay làm Triều Thác sợ chỉ có hai người, một tất nhiên là lão phụ nhân trong Trường Lạc cung, hai là Hàn Tín.
Thái hậu khả năng sẽ giết hắn, nhưng bà là người cực kỳ thông minh, có thể nhận ra lợi hại trong việc làm của hắn, dù giết hắn, nhưng vẫn thúc đẩy việc hắn làm.
Chỉ có vị thái úy này .... Nói sao đây, ngoài đánh trận ra thì còn không đáng tin bằng hoàng đế, ông ta sẽ chẳng hiểu việc mình đang làm có ý nghĩa gì, chết trong tay ông ta cực kỳ lãng phí.
Nguyên nhân Triều Thác sợ Hàn Tín không ngờ vì khinh Hàn Tín.
Hắn cho rằng Hàn tin không có tầm nhìn đại cục không hiểu trị quốc, bị người này hận, ma mới biết sống được bao nhiêu lâu, trong số khai quốc đại thần thì người này vừa trẻ vừa khỏe, trong vòng mười năm ý nghĩ của mình không được coi trọng.
Thái úy hiển nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Triều Thác, chỉ thấy Triều Thác xưa nay vô pháp vô thiên lại sợ mình đền thế thì trong lòng vui lắm.
Thực ra thái úy rất giống vị hoàng đế nào đó, về mặt tính cách giống nhau cao độ ... Cực kỳ tự tin, khinh người, thích nghe nịnh bợ, thích hiển thánh trước mặt người khác, không câu nệ lễ pháp, ăn nói ngông cuồng, tính cách tệ hại giống nhau y hệt.
Hàn Tín lật qua loa thứ Triều Thác viết gần đây, sau đó lấy một bản, cho vào ông tay áo.
Triều Thác há hốc mồm.
Bệ hạ hay dở gì vẫn biết lén lút trộm, vị này đi ăn cướp à?
Hàn Tín hiển nhiên không định giải thích gì cả, hỏi:" Văn chương gần đây của ngươi đều ở đây hả?"
Triều Thác vội gật đầu:" Vâng, ở đây cả ạ."
"Lão sư tối qua mang hai tiên về phòng sửa mà." Trương Thác nhắc:
Mặt Triều Thác cứng đờ, còn chưa kịp nói gì thì Hàn Tín phất tay bảo Trương Thang:" Đi mang ra đây."
Trương Thang chẳng để ý tới Triều Thác, vội chạy ngay.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com