Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1001 - Chương 1002: Huynh Trưởng Sẽ Không Thấy Lạnh Nữa.

Chương 1002: Huynh trưởng sẽ không thấy lạnh nữa.

Tường lăng, chân trời mưa tuyết lẫn lộn, gió thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương.

Mặt đất không bị tuyết bao phủ, chút tuyết này chỉ khiến mặt đất trở nên sình lầy, nhìn đâu cũng thấy bẩn thỉu, mấp mô.

Lưu Như Ý đờ đẫn đứng đó.

Huynh trưởng hắn được mai táng ở đây, dù hắn tới rất sớm, nhưng vẫn không thể nhìn huynh trưởng lần cuối, nước mắt ào ào lăn qua gò má. Lưu Như Ý chỉ muốn ôm huynh trưởng một lần.

Huynh ấy có cô độc không? Có bị lạnh không?

Trái tim hắn đột nhiên như thiếu đi gì đó, toàn thân trống rỗng, hơi thở cũng khó khăn.

Đột nhiên một bàn tay lớn nắm vai hắn.

Lưu Như Ý sực tỉnh ngẩng đầu, Lưu Trường không biết từ bao giờ đứng bên cạnh hắn, mắt cũng nhìn ra xa.

"Vì sao ở đây mà không tới hoàng cung?"

"Ca ca ta ở đây, không ở hoàng cung."

Lưu Như Ý giọng run run, không phải vì cái lạnh bên ngoài, mà từ trong toát ra.

"Khi ta còn nhỏ, trong hoàng cung ai cũng ghét ta ... Ta tới tìm Nhị ca chơi ... Thị nữ bắt ta đứng ngoài đợi, không cho ta vào ... Ta đứng trong gió run bần bật, ta không hiểu vì sao họ ghét ta?"

"Nhị ca đi ra .. Huynh ấy nhìn thấy ta, mặt đầy kinh ngạc .. Ta lần đầu tiên thấy Nhị ca thực sự tức giận, lần đầu nhìn thấy huynh ấy hung dữ, huynh ấy rống vào mặt đám thị nữ. Huynh ấy lấy ta khóc, lấy áo choàng bọc lấy ta, hỏi vì sao đối xử với một đứa bé như thế?"

"Ta chưa bao giờ vui như thế.... Lớn lên một chút, người bên cạnh đều khuyên ta tranh xa Nhị ca, nói huynh ấy sẽ hại ta ... Nhưng ta không tin, sao Nhị ca có thể hại ta. Kiếm pháp của ta do Nhị ca dạy, huynh ấy còn dạy ta viết chữ... thấy ta có thành tựu ... Huynh ấy vui hơn bất kỳ ai."

"Huynh ấy sợ lạnh lắm, nay một mình ở dưới đó, huynh ấy sẽ rất sợ."

Nhìn Lưu Như Ý khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Lưu Trường không nói gì cả, cởi áo phủ lên mặt đất.

Lưu Như Ý thoáng ngẩn người rồi cũng cởi áo ngoài của mình, dù toàn thân rét run, hắn vẫn kiên định cúi xuống, khoác áo ở bên cạnh áo Lưu Trường.

Tiếp tới Lữ Lộc cũng kéo áo ngoài phủ lên mặt đất.

Trong điện cô độc, đặt ba chiếc áo choàng, vẫn cứ trống không, nhưng Lưu Như Ý có vẻ đã bình tĩnh hơn, lau nước mắt trong khóc nữa.

Trong mưa tuyết ba người mặc áo trong từ trong điện đi ra, đám giáp sĩ kinh ngạc không biết làm sao, đại nho phụ trách nghi lễ tức giận.

Ba người vừa lên xe lại có một đoàn người tới.

Lương vương từ trên xe nhảy xuống, vừa khóc vừa chạy tới chỗ họ, ba huynh đệ ôm nhau, không nói gì cả chỉ khóc. Lương vương nhìn thấy ba chiếc áo trong điện, tựa hồ hiểu điều gì, cũng cởi ảo, lẩm bẩm:" Nhị ca ... Áo đệ lớn lắm, che được ..."

Chuyện phát sinh ở nơi này truyền đi, trong đêm hôm đó, Yên vương Lưu Tị và Thành môn giáo úy Lưu Sản tới nơi này cởi áo, mặc áo trong rời đi. Thiếp đó là thái tử Lưu An, Thành Dương vương Lưu Chương, Đại vương Lưu Bột, Hạ vương Lưu Tứ, Bắc Địa vương Lưu Lương, Lăng Ấp phủ Trương Yển, Thực hóa phủ Giả Nghị .... Đều tới. Sau đó nữa là các đại thần, tướng sĩ rồi thái học sinh hay tin tới nơi ... Tức thì trong điện bị y phục che lấp, bọn họ bọc kính Đại Hành hoàng đế, để hắn không bị lạnh nữa.

Ba huynh đệ ngồi trong điện, miệng phun ra hơi trắng.

Lưu Như Ý lấy tinh thần, nở nụ cười thê thảm:" Trường đệ, Khôi đệ ... Nhị ca đang cùng a phụ và đại ca uống rượu, đừng quá bi thương."

"Nhị ca lập nên thành tựu như thế, người thiên hạ đều hoài niệm huynh ấy, dù có gặp a phụ, a phụ cũng thể mắng huynh ấy được ... Nay Đại Hán hết sức cường thịnh, đều là công lao của Nhị ca ... Nhị ca ở bên đó không bị thái y quấn lấy, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống ..."

"Mọi người không được làm huynh ấy lo lắng, điều huynh ấy muốn là nhìn thấy mọi người vui vẻ, chứ không phải thế này. Biết chưa?"

Lưu Trường gật đầu:" Biết rồi tam ca."

Lão đại và lão nhị nối nhau qua đời, lão tam bất tri bất giác thành lão đại ca trong chứ vương, Triệu vương muốn giống nhị ca, đảm nhận trưởng tử như cha, chiếu cố đám đệ đệ.

"Khôi đệ, trước khi mọi người tới đầy đủ, đệ đừng ngồi không ... Đệ tới Bắc quân rèn luyện đi. Ta thực sự lo cho tình hình của đệ, ta mất đi ca ca, không muốn mất đi đệ đệ."

Lưu Khôi không dám phản bác, vội vâng lời.

"Còn đệ nữa, Trường ... Tính cách của đệ cũng kiềm chế bớt, một năm tới để tang cho đệ ca, ta muốn đệ không đụng tới rượu."

Lưu Trường hơi do dự, vẫn gật đầu.

Thấy đám đệ đệ nghe lời như thế, Lưu Như Ý ngây ra hồi lâu, lẩm bẩm:" Ta nhất định chiếu cố tốt các đệ ..."

Các quận thủ không phải tới hoàng lăng, chỉ cần tới hoàng cung bái tế là được, vì tổ miếu ở trong hoàng cung ... Lưu Doanh được vào tổ miếu vì thiện nhượng, miếu hiệu là Cao tông.

Lưu Doanh chính thức trở thành Đại Hán Cao Tông Hiếu Nhân Hoàng Đế, quần thần đề nghị sau này thụy thiên tử, đặt hiếu cao nhất thể hiện Đại Hán lấy hiếu trị thiên hạ.

Lưu Trường tiếp kiến các chư hầu môn.

"Bệ hạ, đại thần nước Triệu rất ngang ngược, đình trưởng của bọn họ lấy danh nghĩa thảo phạt đạo tặc, vượt địa bàn, còn đánh đình trưởng của thần tới ngăn cản. Thần dâng thư cho Triệu vương nhưng không giao người ra ... Xin bệ hạ phân xử." Thanh Hà quận thủ tức giận nói:

Vị quận thủ lần trước hay dâng thư hỏi Lưu Trường có sao không mà thăng tiến tới nước Hạ rồi, nay quận thủ là Từ Lưu.

Từ Lưu càng nói càng giận:" Khu mỏ rõ ràng ở giao giới hai quận, Triệu vương chiếm một mình, không để bọn thần được gì. Người bên thần chạy sang đó thì không thể truy kích, người của họ có thể vượt địa bàn hành động. Triệu vương còn hạ lệnh thần phái người phối hợp bắt khoáng nô!"

"Thật vô lễ! Thần đâu phải thần tử của Triệu vương, sao phải nghe lệnh?"

Lưu Trường cau mày, chuyện này đúng là có hơi khó giải quyết: "Trẫm biết rồi, chuyện này trẫm sẽ phái người đi tra."

"Đa tạ bệ bạ!" Từ Lưu lần nữa hành lễ.

Các phận thủ sau đó ít nhiều cũng đàn hặc chư hầu vương xung quanh, mâu thuẫn đã không còn ở trên triều mà đã lan xuống địa phương rồi.

Triều đường vì áp chế chư hầu vương mà tăng thêm rất nhiều quyền lực cho quận thủ, khiến quận thủ ở địa phương hình thành tập đoàn lợi ích, giữa các quận cũng mâu thuẫn với nhau.

Lưu Trường tiếp kiến những người này vốn là muốn thúc đẩy toàn diện y quán và trường vỡ lòng, y không ngờ ở địa phương xảy ra cục diện như thế.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment