Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1000 - Chương 1001: Có Phải Là Thịnh Thế?

Chương 1001: Có phải là thịnh thế?

Cuộc náo loạn này vừa mới dẹp, phía sau lại có kẻ chen hàng.

"Tránh ra, tránh ra."

Có người quát tháo, hoàn toàn không nể mặt các quận thủ phía trước, các quận thủ quay đầu nhìn thấy xe năm ngựa kéo, lòng bất mãn vẫn nhường đường.

Tới khi xe ngựa sắp lên trên cùng thì đánh xe quát tháo thế nào, người phía trước cũng không nhịn được hét lên:" Xa giá Triệu vương ở đây, tới Trường An bái tế huynh trưởng, kẻ nào dám ngăn cản?"

Trên xe ngựa phía trước, một người trẻ tuổi đi xuống, thần sắc rất nghiêm túc, là Nam Dương quận thủ Trùng Tiệp:" Triệu vương tới bái tế huynh trưởng, còn bọn ta tới bái tế quân vương. Bọn ta tới trước, Triệu vương tới sau, sao phải nhường đường?"

Đánh xe quát: "Ngươi chẳng qua là quận thủ nhỏ, sao dám vô lễ với đại vương?"

Trùng Tiệp không sợ, vì quận Nam Dương là quận cực lớn, bất kể là nhân khẩu hay ở phương diện khác đều thuộc hạng một hạng hai ... Hơn nữa cùng với nhiều chính sách của Triều Thác, tình hình nước cao hơn quận đang thay đổi, các quận thủ được triều đình nâng đỡ, đã có tác dụng hạn chế lớn với chư hầu vương, triều đình đã muốn dùng quận thủ kiềm chế chư hầu thì hắn chẳng việc gì phải sợ.

Lúc này Trần Thập và Triệu Đầu không ngờ đứng cùng nhau buôn chuyện, Triệu Đầu tặc lưỡi:" Tên đó oai phong thật, dám mắng cả Triệu vương."

"Chẳng qua đại phụ tên đó là tâm phúc của Chu Lữ hầu thôi, nghe nói năm xưa từng cứu mạng Chu Lữ hầu trên chiến trường, quan hệ với vị ở Trường Lạc cung kia rất thân, a phụ hắn lúc còn sống, năm nào cũng tới bái kiến ... Hắn sợ gì Triệu vương, có khi ngược lại." Trần Thập giải thích:

"Ra là thế. Lúc này ngươi bị tên quân hầu kia mắng mà không dám cãi lại là vì sao?"

"Hắn là thân ngoại tôn của thái phó đấy."

Triệu Đầu há hốc mồm:" Hỏng rồi, hỏng rồi."

Con mẹ nó, sao ngươi không nói mình là ngoại tôn của thái phó đi.

Đóng giả tiểu quân hầu cương trực làm cái gì chứ?

Phía bên kia, Triệu vương hẳn là đi đường suốt đêm, khi từ xe ngựa đi ra, trông hết sức tiều tụy, hốc mắt đỏ hoe, thất thần, vốn đã thương tâm, lại bị chắn đường, Như Ý siết chặt nắm đấm, rống lên:" Nhường đường cho ta."

"Đại vương muốn đi gặp huynh trưởng, bọn thần cũng muốn đi gặp quân vương ... Đại vương vì đại hành hoàng đế qua đời mà đau thương, bọn thần cũng thế." Trùng Tiệp không lui:

Nếu ở thời kỳ đầu khai quốc, chư hầu vương gọi quận thủ tới quát mắng, sỉ nhục là chuyện thường, nhưng mấy chục năm qua, quyền lực của chư hầu vương liên tục suy giảm, quận thủ lại tăng cường, chư hầu vương không thể tùy ý trị tội họ như trước nữa.

Náo động ở nơi này được các quận thủ khác hưởng ứng, bọn họ kéo tới, đa phần sắc mặt bất thiện.

Có người khởi đầu, bọn họ tất nhiên cũng biết phải giúp ai.

Quận thủ các nơi âm thầm vây quanh chư hầu vương, chỉ cần chư hầu vương có hành động lạ là họ hành động ngay, bọn họ điều động quân đội còn nhanh hơn chư hầu vương.

Thời đại đã khác rồi.

Lưu Như Y bi phẫn vô cùng, hắn đang thị sát các khu mỏ, đột nhiên được tin nhị ca qua đời, như bị sét đánh, ngất ngay tại chỗ. Từ khi a phụ qua đời, Lưu Doanh giống như a phụ họ, thực sự làm được huynh trưởng như cha. Như Ý không đợi được một khắc, tỉnh dậy là đánh xe tới Trường An, thậm chí còn chẳng đợi chiếu lệnh của triều đường, nên hắn mới là chư hầu vương đầu tiên tới đây.

Không ngờ ngay một tên quận thủ nho nhỏ cũng dám ngăn cản mình.

Hai mắt Lưu Như Ý đỏ ngầu, chỉ muốn giết người.

Bắc quân lần nữa xuất hiện, cầm đầu là một văn lại thần sắc khẩn trương, lần đầu gặp phải tình huống này, vội hành lễ với hai bên:" Bệ hạ có lệnh, chư vương nếu gặp quận chủ, chư vương đi trước ... Tại hạ biết lòng nhớ mong của quận thủ Nam Dương, nhưng bệ hạ có lệnh rồi, xin chớ như thế, bệ hạ cũng nóng lòng triệu kiến chư vương, bàn bạc hậu sự Đại Hành hoàng đế."

Trùng Tiệp nheo mắt, không đáp.

"Nghe thấy chưa? Còn không mau tránh đường?" Như Ý lần nữa quát:

Văn lại đành quay sang Như Ý:" Đại vương, kiềm chế bi thương, bọn thần sẽ mau chóng nhường đường, xin đừng làm khó bọn thần."

Trần Thập hồ nghi, hắn càng nhìn càng thấy tên tiểu lại này quen lắm.

Triệu Đầu bước ra:" Tên tiểu lại kia, ngươi luôn miệng nói chiếu lệnh bệ hạ, nhưng không lấy ra được chiếu lệnh, rõ ràng là giúp Triệu vương, Triệu vương nhớ huynh trưởng, bọn ta nhớ vua, lại còn phân cao thấp à? Sao bọn ta phải nhường đường?"

Tức thì không ít quận thủ tán đồng, nhao nhao hưởng ứng.

Nhìn thì có vẻ là tranh nhau thứ tự, thực tế là tranh đấu giữ triều đường và ngoại vương ... Khi đám quận thủ đang dồn ép, Trần Thập nhìn tên văn lại kia liên tục hành lễ, vâng vâng dạ dạ, đột nhiên rùng mình kéo Triệu Đầu:" Đi thôi, đừng nói gì cả ... Các vị chúng ta đừng tranh cãi nữa, tránh bất kính với Đại Hành hoàng đế."

Nói xong kệ người khác mặt mày hoang mang kéo Triệu Đầu đi.

Triệu Đầu tức giận mắng:" Tên tiểu lại đó rõ ràng câu kết Triệu vương."

Trần Thập đi nhanh tới Trùng Tiệp thì thầm.

Trùng Tiệp biến sắc mặt, vội nói:" Trần quân nói có lý lắm, chúng ta nhường đường thôi.

Đám Trùng Tiệp, Trần Thập cầm đầu tránh đường rồi, người khác đành hậm hực làm theo.

Triệu vương đánh xe chạy nhanh đến quan ải trước tiên, ngay cả xe ngựa đang tiếp nhận kiểm tra cũng nhường đường.

Triệu Đầu tới giờ vẫn không hiểu gì:" Ngươi làm sao thế, sợ cái gì, chẳng lẽ tên kia hậu đài còn cứng hơn thái phó?"

Trần Thập hạ thấp giọng:" Ta không biết, nhưng ngươi không thấy hậu sinh kia giống người đó à? Nhìn kỹ đi, hắn giống ai ... Chỗ chúng ta là nơi hiểm yếu nhất, trước tiên có Chu Á Phu tọa trấn, ở đây chỉ có một văn lại và quân hầu, hai người này thân phận có thể đơn giản sao? Nhất định có thể trấn nhiếp được chúng ta mới làm chốt chặn cuối này."

Triệu Đầu nhìn kỹ lại, văn lại đó thần sắc nhút nhát, người dong dỏng cao, mày kiếm, rất anh vũ, khi tên văn lại đó xoay người liền trùng khớp hình bóng nào đó. Hai chân Triệu đầu nhũn ra ... Cha của hắn chính là bị người đó đánh té đái vãi phân phải đầu hàng.

Tin tức truyền đi, đám quận thủ tức thì ai nấy đều thành người hiểu lý lẽ, ôn hòa bồn phận, cả con đường không còn vụ xung đột nào nữa.

Khi Lương vương tới nơi, binh sĩ hung dữ như hổ báo, quận thủ thì khiêm tốn nhường đường, mời nhau đi trước, ai nấy tươi cười roi rói.

Lương vương sững sờ.

Đây có phải chính là thịnh thế không?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment