Không khí bi thương trong hoàng cung rất bi thương làm Lưu Tứ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, không ra ngoài chơi nữa, suốt ngày ở bên a mẫu.
Tiểu công chúa thì được đưa tới chỗ thái úy, Lưu Trường không muốn nó thấy quá nhiều chuyện không vui.
Lưu Bột chỉ đành tạm gác kế hoạch du học.
Cùng lúc đó trong phủ ngự sử, mọi người yên tĩnh nhìn Triều Thác.
Lần trước có tin đồn Triều Thác mong thái thượng hoàng chết, như thế có thể triệu tập chư hầu vương thiên hạ, bắt hết một mẻ.
Mặc dù chỉ là tin đồn, nhưng có lý nhất định, chư hầu vương tới triều không chống nổi tam công, chỉ cần mấy giáp sĩ thôi là bắt được rồi.
Triều Thác bình tĩnh nhìn mọi người:" Tuy chư hầu vương nhất định phải làm suy yếu, nhưng giờ không phải thời cơ tốt, chư vị chớ hồ đồ, tránh tranh chấp với họ. Nếu vô ý bị người ta nắm được sơ hở, xác định tin đồn trước kia, vậy cả ngự sử phủ sẽ gặp họa."
Mọi người hiểu ý Triều Thác, quả nhiên sau lần bị phản bội đó, hắn đã cẩn thận hơn.
Đào Thanh không vui:" Chẳng lẽ chúng ta không làm gì, Triều công hay nói vì thiên hạ mà xả thân, nay vì sao sợ hãi như thế?"
Triều Thác nheo mắt:" Ai nói chúng ta không làm gì, các ngươi chớ quên, chắc trách của phủ ngự sử không phải là tước phiên, mà là chỉnh đốn lại trị. Chư hầu vương phải hạn chế, quận thủ cũng thế."
"Nhưng quận thủ là do triều đình ủy phái cơ mà." Đào Thanh lên tiếng:
Triều Thác nhìn hắn:" Ta quên mất, nhà Đào quân thân với nhiều quận thủ lắm."
"Triều công, ta không phải người vì tư bỏ công, nhưng quận thủ khác chư hầu vương, họ thay thiên tử quản lý địa phương, chẳng lẽ ngài định đối phó với bệ hạ?"
"Bệ hạ sai họ quản lý địa phương, không phải để họ lấy quận làm quốc. Bọn họ học chư hầu vương, tùy tiện an bài quan tước, triều đình bảo họ tiến cử hiền tài, họ tiến cử thân thích, sau không cho tiến cử thân thích, họ lại liên kết tiến cử thân thích của nhau ... Hào cường địa phương vì sao lộng hành, vì sao tạo thành cục diện ác liệt như thế? Chư hầu cương cũng không dám làm càn như vậy."
"Quyền lực quận thủ địa phương quá lớn, nhất là tiến cử và đề bạt, những người được tiến cử và đề bạt tự coi mình là môn khách của đối phương, nói với ngoài là môn sinh cố lại, kỳ thực là môn khách ... Bọn chúng không tự coi là Hán thần rồi, mà thành thần tử của người tiến cử... không để ngồi yên chuyện này phát triển."
"Nếu không sau này khó tránh khỏi tình huống môn sinh cố lại của hào tộc khắp thiên hạ, hô một tiếng khắp nơi hưởng ứng."
Đào Thanh mím môi, không phản bác được:" Sự kiện này ta không đồng ý, nhất định dâng thư lên bệ hạ."
Triều Thác khinh bỉ:" Ngươi cứ dâng thư, bệ hạ tự biết đúng sai."
Cuộc họp nội bộ phủ ngự sử kết thúc không vui vẻ gì.
Triều Thác về thư phòng, cầm bút viết lách, Trương Thác luôn ở bên lắng nghe, rốt cuộc không nhịn được:" Lão sư nói thật sao? Tiến cử và đề bạt có thể tạo thành cục diện như vậy à?"
Triều Thác vốn muốn mắng hắn, cuối cùng nhịn được:" Chỉ là có khả năng, nhưng là khả năng nhỏ tới mấy, cũng phải tìm cách sửa đổi. Rất nhiều bệnh tật, lúc vừa mới xuất hiện dấu hiệu không chữa trị, đợi khi bệnh nguy kịch thì đã muộn rồi."
"Đệ tử hiểu rồi."
Trương Thang còn định hỏi nữa thì hạ nhân đi vào nói Hạ vương tới tìm hắn, không chịu đi.
Khi Trương Thang vừa rời phủ, Lưu Tứ tóm ngay lấy, kéo sang bên, thấp giọng nói:" Trong ngoài triều đều nói, lần này chư hầu vương tới, Triều Thác sẽ mạnh tay với họ. Ta biết ngươi thường làm bạn bên Triều Thác, có biết hắn chuẩn bị đối phó với chư hầu vương ra sao không?"
Trương Thang lúc này rất muốn dọa Lưu Tứ một phen, cho hắn sợ tới không dám ra ngoài.
Nhưng hắn là Pháp gia nghiêm túc, sao có thể đùa giỡn ở chuyện lớn thế này, vì thế hắn nhìn chằm chằm Lưu Tứ, cười rất quỷ dị:" Lão sư của ta nói, phải đối xử thật tốt với các chư hầu vương, không được phát sinh xung đột với họ."
Lưu Tứ tức thì sởn gai ốc.
Dù Lưu An phá rỡ tường thành Trường An, nhưng mấy quan ải vẫn thành hàng dài.
Hiện bốn phía Trường An đều là quan ải lớn hiểm yếu, Bắc quân đóng ở quan ải và trên đường, bảo vệ các quận thủ và chư hầu vương, sợ họ xảy ra chuyện.
Nhất là phía Đồng Quan, xe ngựa sắp xếp hàng tới tận Lạc Dương.
Quận thủ xuất hành tất nhiên là rầm rầm rộ rộ, một số chư hầu vương xuất hành, hận không thể mang theo giáp sĩ toàn quốc, thế trận cực lớn, dù sao đều là con của Cao hoàng đế, dù là đi dự tang lễ cũng không thể mất thể diện.
"Trần Thập! Ngươi là cái thá gì mà dám bảo ta nhường đường."
"Triệu Đầu, ngươi chẳng qua là một quận thủ quận nhỏ, có thân thích gì với Đại Hành hoàng đế, sao có thể đi trước à?!"
Hai vị quận thủ đứng trên xe nhìn nhau, buông lời cuồng ngao.
Nhữ Nam quận thủ Trần Thập ngẩng đầu lên, mặt khinh khỉnh:" Ngươi chẳng qua đứng đầu hai mươi huyện, lại dám lén vượt qua xe ta, chắn ở phía trước, ngươi có mưu đồ gì?"
Toánh Xuyên quận thủ Triệu Đầu trẻ hơn, cười nhạt:" A phụ ngươi chẳng qua xuất thân sĩ tốt, vì nhờ nịnh bộ mà được phong hầu, luận thực tấp, ta hơn ngươi, ngươi dám bắt ta nhường đường à?"
"Rắm thối, a phụ ngươi đúng là xuất thân tướng quân, nhưng bị Hoài Âm hầu đánh cho té đái vãi phân đầu hàng, sau đó theo ông ấy kiếm quân công. Hoài Âm hầu dù dắt theo con chó cũng được phong hầu."
"Ngươi tưởng ta sợ ngươi à, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy."
Thấy hai vị quận thủ sắp xông vào nhau, chợt một vị quân hầu bình thường chắn trước mặt họ:" Hai vị sứ quân, đừng như thế."
"Tránh đường, nếu không ta đánh ngươi."
Triệu Đầu quát, định đẩy hắn ra thì Bắc quân nhanh chóng vào trạng thái phòng bị, quân hầu trẻ cũng trở nên nghiêm túc:" Ta phụng lệnh tướng quân trấn thủ ở đây, không cho phép ai tư đấu, nay Đại Hành hoàng đế giá băng, gây chuyện trong thời gian để tang, chém!"
Trần Thập khó chịu:" Ngươi là cái thá gì mà đòi chém ta?"
"Bắc quân quân hầu Vương Kế." Quân hầu trẻ trầm giọng đáp:
Trần Thập nổi giận, đang định hạ lệnh giáp sĩ của mình xông lên thì có người tới thì thầm bên tai nói gì đó, hắn gật đầu:" Khá lắm, nghe nói Chu Á Phu trị quân rất nghiêm, không ngờ người dưới đều như thế, giữ đúng bổn phận, không sợ cường quyền ... Ta thích người gan dạ như ngươi, không thèm so đo nữa."
Triệu Đầu hồ nghi:" Ngươi sợ ta thì nói thẳng đi, không cần dùng tên quân hầu để làm cớ."
Trần Thập không thèm trả lời, trực tiếp quay về xe của mình, mặt vẫn mỉm cười.