Trong hoàng cung lúc này, không khí rất thê lương.
Chuyện phải làm trước mắt vô cùng nhiều, để tang, hạ thổ, còn thụy hiệu, có thờ phụng ở tổ miếu hay không ....
Nhưng Lưu Trường không có tâm tư xử lý những chuyện này nữa, liên tiếp nhiều ngày, hoàng đến ở trong Hậu Đức điện, đóng cửa không ra ngoài.
Hiện giờ mọi chuyện do thái tử Lưu An xử trí.
Lưu An thần sắc tiều tụy, hốc mắt sưng đỏ, đối với bá phụ Lưu Doanh, hắn cũng có tình cảm rất sâu, Lưu Doanh đối xử với tất cả đám do tử bọn họ đều rất tốt.
Lưu Nhạc là người tới đầu tiên, nàng vì không thể thấy đệ đệ lần cuối mà đau đớn không thôi, ôm Lưu An khóc tới hôn mê.
Tiếp đó Trương Yên, Trương Yển tới nơi tiễn biệt cữu phụ.
Phàn Kháng vốn định rời đi, lúc này cũng bi thương tới tiễn biệt.
Bình Dương hầu Tào Quật từ trên giường bệnh cố gắng đứng dậy tới tiễn biệt.
Lưu An một mặt tiếp đãi những người này, một mặt cùng quần thần thương lượng chuyện hạ táng.
"Di ngôn của bà phụ muốn mai táng ở nước Hạ, xưng dựng hoàng lăng ở đó ... Nhưng hoàng lăng đã xây xong ở Trường An mấy năm rồi, sao có thể đưa tới nước Hạ?"
"An tang tại chỗ thì lại trài với di nguyện của bá phụ, phải làm sao bây giờ?"
Lưu An có thể nói là sứt đầu mẻ trán, mà chuyện này các xá nhân lại không có tư cách lên tiếng, chuyện của hoàng gia phải do người hoàng gia nói.
"Chuyện này để thần đi hỏi bệ hạ, điện hạ cứ ở đây tiếp đãi."
Lữ Lộc vội tới Hậu Đức Điện, có mấy giáp sĩ đứng ở cổng, thần sắc nghiêm túc, thấy hắn tới cũng không nhường đường như trước, còn chắn trước mặt:" Bệ hạ có lệnh, không ai được quấy nhiễu."
"Càn rỡ! Ngay cả ta cũng dám ngăn sao?"
Lữ Lộc nổi nóng, thô bạo đẩy giáp sĩ trước mặt ra, giáp sĩ không dám chống lại, ra sức ngăn cản.
"Để hắn vào đi."
Trong Hậu Đức Điện truyền ra gióng Lưu Trường, bấy giờ giáp sĩ mới để hắn đi qua.
Lữ Lộc đi vào trong điện, lúc này điện tối om, Lưu Trường thẫn thờ ngồi bệt trong góc, đầu gục xuống, y phục bẩn thỉu, không nhìn rõ thần sắc.
"Có chuyện gì?"
Lữ Lộc cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lưu Trường:" Bệ hạ không sao chứ ạ?"
"Không sao ... Không sao ... Dù có sao thì cũng sao nào. Ngươi nói đi, xảy ra chuyện gì?"
"Di ngôn của thái thượng hoàng muốn hạ táng ở Hạ, nhưng ..."
Lưu Trường uể oải:" Trẫm hiểu rồi ... Tạm hạ táng ở Trường An ... Sau đó xây lăng ấp ở nước Hạ."
Lữ Lộc bừng tỉnh:" Vậy nếu có thần tử phản đối."
"Vậy tiễn hắn đi giải thích với Nhị ca." Lưu Trường cựa mình đứng dậy:" Đến cả chưa?"
"Thái tử hạ lệnh, yêu cầu quận thủ, chư vương tới đô thành, còn phái Á Phu tới canh giữ các con đường."
"Ừ, bảo quần thần nghĩ thụy hiệu và miếu hiệu, sự hiền minh của Nhị ca ta đủ nhập miếu, còn thụy hiệu, bảo họ cân nhắc cho kỹ."
Lữ Lộc hiểu ý hoàng đế ám thị.
"Ngươi đi làm việc đi, trẫm phải tới chỗ a mẫu." Lưu Trường sau mấy ngày ở một mình, rốt cuộc cũng ra ngoài, tuy trông y hốc hác, song sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ đã bỏ được bi thương:
Ngược lại với chỗ Lưu Trường, chỗ thái hậu rất đông, Đại Tào, mấy phi tử của Lưu Doanh, cùng con cái của hắn, rồi Trương Yên, Trương Yển, còn có cả những thân thích mà Lưu Trường không nhận ra, gần như ở đây hết ... Tiếng khóc ở nơi này là lớn nhất, hai ngày qua, tiếng khóc ở nơi này chưa từng ngớt, mỗi người tới đây đều khóc trước, sau đó an ủi lão phụ nhân mất đi trưởng tử.
Làm người ta bất ngờ là người duy nhất chính là lão phụ nhân đó, bà cũng không quá lạnh lùng với những thân thích này, nghe họ an ủi chỉ gật đầu.
Tiếng khóc nơi này thành tương phản kỳ diệu với Hậu Đức Điện yên tĩnh.
Khi Lưu Trường tới, một lão nhân của Lữ gia khóc lớn đi tới, muốn nắm tay y, bị y cau mày đẩy ra, ông ta suýt ngã, thần sắc kinh ngạc, tiếng khóc trong Vĩnh Thọ điện tức thì giảm đi không ít ... Còn với Lưu Nhạc khóc chạy tới thì sắc mặt Lưu Trường ôn nhu hơn, ôm đại tỷ an ủi:" Đại tỷ, đừng như thế Nhị ca lúc này đang cùng a phụ, đại ca uống rượu đấy ... Chắc lần này a phụ sẽ không giận huynh ấy đâu ..."
Lưu Trường đúng là không an ủi người ta, nhìn đại điện lộn xộn, không vui phất tay:" Nếu không việc gì thì đi ra đi."
"Không được vô lễ." Lữ hậu hừ lạnh, song cũng nói:" Gặp rồi có thể lui."
Đám người kia vội bái lạy rời đi, chỉ còn lại những chí thân.
Lưu Trường tới bên Lữ hậu ngồi xuống, đem mình ra mà suy, y thấy nội tâm a mẫu không bình tĩnh như bề ngoài.
"A mẫu, chuyện làm ổn rồi, người không cần lo."
"Ừ."
"A mẫu, sau này con không thể chọc giận người nữa rồi."
"Hả?"
"Trước kia con làm sai còn có thể đổ cho đại ca, dù không đổ được, ít nhất còn thể kéo huynh ấy cùng xuống nước ... Sau này con chỉ có thể chịu một mình."
"Thằng nhãi!"
………. …………. .
Hạ vương được thả ra rồi, nhưng hắn không vui.
Quận thủ và chư vương các nơi đều đang tới Trường An, Trường An đối diện với áp lực rất lớn, liền một lần tiếp đãi nhiều người như thế không thể xuất hiện chút sai sót nào. Thậm chí bao gồm thứ tự trước sau, nơi vào ở, quy cách gì đều được nghiên cứu an bài tỉ mỉ.
Hiện người phụ trách tang lễ là đại gia Hàn An.
Vị đại gia nghiên cứu về Thi, Lễ lại có tư giao rất tốt với thái thượng hoàng này xung phong tiến cử bản thân lo liệu việc này, ngoài ra còn có mấy vị đại nho giúp đỡ hắn bao gồm Mao Trường hậu nhân của Mao Hanh, dùng với đại thần Giả Nghị, Hồ Mẫu Sinh.
Có thể nói ở phương diện Lễ, Nho gia vẫn chiếm cứ ưu thế.
Chuyện thụy hiệu, miếu hiệu do tam công cửu khanh định đoạt Lưu Trường không can dự.
Khi Trương Bất Nghi đi vào Hậu Đức Điện, Lưu Trường đang căn dặn Lữ Lộc gì đó, nhìn thấy hắn, vội hỏi:" Thế nào, đề xuất những chữ gì?"
"Chưa thương lượng xong ạ, đại khái là bốn chữ Hiếu Nhân, Hiếu Cung, Hiếu Huệ, Hiếu Đức."
Lưu Trưởng lẩm nhẩm mấy lượt:" Không có kẻ nào mù mắt chứ?"
Trương Bất Nghi vội lắc đầu:" Đại hành hoàng đế có đức hạnh, không đại thần nào dám chỉ trích hay bình phẩm."
Lưu Trường rất hài lòng:" Bốn thụy hiệu này không tệ, huynh trưởng trẫm xưa nay có đức tháo, quần thần nhất thời khó định đoạt, thương lượng ba ngày ba đêm không ra là bình thường. Không biết với đức hạnh của trẫm, đợi định thụy hiệu của trẫm, quần thần phải thương lượng bao lâu."
Trương Bất Nghi cau mày, có chút lo lắng:" Bệ hạ nói đúng ạ, tất cả mỹ thụy hiện có đều không đủ hình dung bệ hạ, tới khi đó thật không biết phải định đoạt ra sao?"
Nếu người khác nói thế, Lữ Lộc nhất định sẽ nghĩ hắn đang chế nhạo bệ hạ, nhưng Trương Bất Nghi khỏi nói rồi, hắn chắc chắn đang nghĩ thế.
Cuối cùng Lưu Doanh vẫn an táng ở Tường lăng, đương nhiên di ngôn của hắn cũng không thể xem nhẹ, Lưu Trường định xây dựng thành trì ở nước Hạ, tưởng niệm huynh trưởng ... Quần thần không muốn, nhưng chẳng thể phản đối được.
Trương Bất Nghi nhận lệnh Lưu Trường tức khắc lên đường bắt đầu kế hoạch xây dựng ở nước Hạ.
Khi Trương Bất Nghi rời Hậu Đức Điện, mấy lang trung vội khom người hành lễ tiễn biệt, chỉ có một người ngẩng cao đầu nhìn hắn với vẻ khinh bỉ.
"Ngươi là ai?"
"Chủ Phụ Yển."
"Ồ, ta nghe nói tới ngươi rồi, vì sao không hành lễ?"
"Ngài là tiểu nhân nịnh bợ, không biết trung nghĩa. Bệ hạ mất chí thân, ngài không tới bái kiến ngay, giờ mới tới, sao xứng với sự hậu ái của bệ hạ."
Trương Bất Nghi bừng tỉnh, lệnh giáp sĩ:" Nhốt kẻ này vào lao ngục, đánh 20 roi, đợi ta về hẵng tính."
Chủ Phụ Yển thất kinh, lớn tiếng chửi mắng, vẫn bị giáp sĩ kéo đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com