"Đề thái học chẳng lẽ khó tới mức đó, ngay cả ngươi cũng không qua được?" Trương Bất Nghi nhìn Lưu Bột quỳ trước mặt, thần sắc không vui:
"Con thiên tư ngu độn, không so được với huynh trưởng." Lưu Bột thật thà đáp:
"Chẳng lẽ ngươi cố ý, để đám triệt hầu không thể lấy thân phận ra nói?"
Lưu Bột cúi đầu không đáp.
Lưu Yên đi tới, đặt đồ ăn trước mặt Lưu Bột, nói với Trương Bất Nghi:" Con nó hiếm khi tới bài kiến chúng ta, đừng hỏi chuyện đó nữa, Bột là chư hầu vương, suốt ngày ở thái học làm cái gì, muốn làm bác sĩ sao?"
Lại quay sang Lưu Bột:" Ăn cái này trước, ta biết con thích thịt, đã sai người giết một con dê, phải đợi một lát."
"Đa tạ trượng mẫu."
Thái độ Trương Bất Nghi rất lãnh đạm, ngồi đó không nói gì. Lưu Yên rất nhiệt tình:" Không tới thái học nữa thì con có chuẩn bị gì không?"
"Lão sư của con nói, muốn trị quốc, chỉ đọc sách thôi không có tác dụng gì, phải đi nhiều nhìn nhiều, đọc sách không bằng đi đường. Lần này con tới là vì cáo biệt, con muốn qua các nước tích lũy kinh nghiệm."
Lưu Yên hơi lo:" Đi đường không phải chuyện dễ dàng, con định đi bao lâu?"
Trương Bất Nghi rốt cuộc không nhịn được nữa, bày ra bộ dạng gia chủ:" Nàng hỏi những điều đó làm gì? Nàng cho rằng đi dã ngoại đạp thanh à? Đây là đại sự trị quốc, nàng xen vào làm gì?"
Lưu Yên cúi đầu không hỏi nữa.
Trương Bất Nghi phất tay:" Muốn tới các nước xem xét là chuyện tốt. Nhưng ngươi phải nhớ, ngươi đi không phải để tích lũy kinh nghiệm trị quốc gì hết, mà phải xem tình hình địa phương, xem bách tinh sống thế nào, quan lại hành xử ra sao. Không hiểu được tình huống thực sự thì không biết phải nghe khuyên gián ra sao, dễ bị người ta che mắt. Tốt nhất không nên dùng thân phận Đại vương, thay cái khác."
"Vâng!"
"Tuổi ngươi không còn nhỏ, phải biết chia sẻ áp lực với a phụ, không thể sống tầm thường qua ngày, không thể vì bệ hạ chưa từng yêu cầu gì ngươi mà ngươi không làm gì cả ..."
Trương Bất Nghi căn dặn rất nhiều, Lưu Bột chăm chú lắng nghe.
Tiệc nhà kết thúc, Trương Bất Nghi đi luôn, Lưu Yên an ủi:" Trượng nhân con như thế, con đừng trách."
"Không dám ạ."
"Còn ở ngoài làm gì, vào đi."
Tức thì có một nữ tử tuổi đôi tám đi vào, nhìn nàng thực sự cùng một khuôn đúc với Trương Bất Nghi, không chỉ bề ngoài, cả khí chất cũng lạnh lùng cô ngạo, chẳng hề xấu hổ, đi tới ngồi bên cạnh a mẫu, rất tự nhiên.
Lưu Bột thì lại gãi đầu, không nói được ra lời.
"Bột sắp rời Trường An rồi, tới lúc đó con có thể đi tiễn."
Nữ tử ngẩng đầu nhìn Lưu Bột.
Lưu Bột vội há miệng cười ngốc nghếch tổ truyền.
Lưu Yên kiếm cớ vội vàng rời đi, hướng về thư phòng, Trương Bất Nghi đang ngồi sau bàn viết lách, nàng trách:" Bột không phải là người ngoài, sao lãnh đạm với nó?"
"Ta đã ăn cơm với nó rồi, nàng còn muốn làm gì nữa? Nhiệt tình chút thì khấu đầu với nó à?" Trương Bất Nghi đặt bút xuống:" Nếu không phải tế tử của ta, ta còn chẳng cho nó vào nhà! Đám hậu sinh bây giờ, chẳng đứa nào ra gì."
Lưu Yên vội đi tới ôn nhu ngồi bên cạnh:" Lương nhân vì chuyện gì mà phiền lòng?"
"Mấy ngày qua ta bái kiến bệ hạ đều không được." Trương Bất Nghi nghiêm túc nói:" Thái thượng hoàng sợ là không qua được nữa."
Trong điện Tuyền Ninh, không khí rất trang trọng.
Các cận thị cung nữ ra vào đều cúi đầu thất thấp, lo lắng đều khác trên mặt, bước chân trở nên cấp thiết.
Lưu Doanh nằm trên giường, ngực khẽ phập phồng, hắn trông tiều tụy hơn trước rất nhiều, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, đến môi cũng nhợt nhạt, mắt đã mờ đục.
Đại Tào ngồi bên cạnh hắn, nước mắt ướt mặt.
"Trường ... Trường à ... Bọn nhỏ giao cho đệ ... Trông coi chúng thật tốt." Lưu Doanh gian nan nói:" Trường ... Ta chết rồi ... Mai táng ta trước ... Rồi xây hoàng lăng ... Ta biết ... Tường lăng ... Ta ..."
"Nhị ca ... Đừng nói nữa ... Hạ Vô Thư!" Lưu Trường nắm tay đại ca, hét lên:
Hạ Vô Thư ở cách đó không xa toàn thân run lên, lúc này ông ta đang sắc thuốc, mồ hôi đầm đìa, nghe tiếng rống của bệ hạ, tay càng nhanh hơn.
"Đừng ... Đừng làm khó họ ... Cả đời ta không được việc gì, nếu khi chết ... Có thể giúp một chút ... Nhất định ... Tiết táng ..."
Lưu Doanh không nói được ra một cách hoàn chỉnh, nhưng Lưu Trường hiểu, hoàng lăng của đại ca kỳ thực đã xây xong từ lâu, cách Trường lăng không xa ... Nhưng theo ý đại ca, muốn mai táng ở nước Hạ, sau đó xây lăng ấp xung quanh ... Đương nhiên là muốn giúp mình quán triệt việc di chuyển hào cường.
Trong lòng Lưu Trường trào dâng sự sợ hãi không nói lên lời, y chưa bao giờ sợ như vậy:" Nhị ca .. Huynh sẽ không sao đâu.
Cộc! Cộc! Cộc!
Ngoài cửa truyền vào tiếng quải trượng chống đất, thái hậu được hai cận thị dìu vào, sắc mặt bà rất bình tĩnh, chỉ mắt có chút bi thương. Lưu Trường nhường chỗ cho bà ngồi.
"A mẫu ..." Lưu Doanh nhìn thấy Lữ hậu thì rơi lệ:" Con kém cỏi ... Con thẹn với ..."
"Đừng nói cái đó, có chuyện gì muốn phó thác không?" Lữ hậu hỏi:
Lưu Doanh nằm thẳng, nghĩ một lúc mới nói:" Con tới nhà Hàn Anh làm khách ... Từng mượn đàn nhà hắn, chớ quên trả lại."
"Vậy có ai mượn gì của ngươi không?"
"Con không nhớ .." Lưu Doanh lẩm bẩm:
Lưu Trường hít sâu, sợ hãi làm y không thở nổi.
Giọng Lưu Doanh ngày càng nhỏ, hơi thở ngày càng yếu, hắn chỉ tự lẩm bẩm, khóe mắt giật giật, trán nổi gân xanh, như gặp ác mộng gì đó, nước mắt trào ra.
Lữ hậu đưa tay vuốt ve gò má hắn, bàn tay già nua lướt qua gương mặt trắng bệch, Lưu Doanh không giãy giụa nữa, mày giãn ra, mặt yên bình hơn.
"A mẫu ..."
Lưu Doanh mỉm cười.
"A phụ ...."
Lưu Doanh không động đậy nữa, được a mẫu vuốt ve, hắn ngủ rồi, mặt bình tĩnh, miệng mỉm cười. Lữ hậu toàn thân run lên, nhưng vẫn vuốt ve trưởng tử.
"Đại ca!" Cùng với tiếng gầm lớn, Lưu Trường gào khóc:
Bao năm qua y chưa từng khóc, tráng hán như thiếp tháp lúc này như đứa bé yếu ớt, khóc khản giọng.
Đầu mùa đông năm ấy, thái thượng hoàng giá băng, rời khỏi nhân thế.
Tiếng khóc từ Tuyền Ninh, dần dần vang vọng khắp hoàng cung, rồi tới Trường An, thiên hạ.
Thái thượng hoàng Lưu Doanh có danh vọng rất tốt ở các nơi, dù là với bách tính tầng chót, hắn cũng là quân vương hiền minh, với người đọc sách, hắn là Nghiêu Thuẫn Vũ …. thái thượng hoàng giá băng, toàn thiên hạ để tang.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com