Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 996 - Chương 997: Làm Hoàng Đế Không Thể Bất Công.

Chương 997: Làm hoàng đế không thể bất công.

Khi Đổng Trọng Thư đang than thân trách phận thì ở cửa cách đó không xa bị mở ra, một bóng người nhỏ nhắn nhảy nhót đi vào.

"Tứ ca."

Nhìn thấy Lưu Linh xuất hiện, Lưu Tứ vội bò dậy, không để ý đính chính xưng hô của nó, áp mặt vào chấn song, mừng rỡ kêu lên:" Linh, tốt quá, mau thả bọn ta ra."

Lưu Linh thở dài:" Muội không có chìa khóa, mở ra huynh cũng không đi được, bên ngoài toàn giáp sĩ."

"Vậy sao muội vào được?"

"Muội tìm A Bình."

Tức thì có người đứng ra hành lễ với Lưu Tứ, mặt mày hết sức đau khổ, chính là Tuyên Bình, nhi tử của Tuyên Mạc Như.

Lưu Tứ tức thì cảnh giác:" Sao ngươi lại mặc giáp? Ngươi ở thái học mà."

"Thần biết không qua được khảo hạch nên lui rồi, hiện thần làm việc ở đình úy, phụ trách làm sai vặt ..."

"Ngươi dám tự ý đưa muội tử của ta vào đây à?"

"A phụ thần đưa thần tới."

Lưu Tứ vỗ ngực:" Bình, tới đây chém khóa này một đao, để ta xem võ nghệ của ngươi, đợi khi ta ra ngoài, chúng ta ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, hưởng thụ vinh hoa phú quý ở nước Hạ."

Lưu Linh không vui cắt lời:" Huynh thôi đi, muội mang cho huynh chút thức ăn, yên tâm mà ăn rồi đợi đại ca thả ra ... Còn ở đây bốc phét, huynh có biết di mẫu mấy ngày qua thương tâm thế nào không, suốt ngày vì huynh mà khóc, di mẫu gần đi không biết bao nhiêu ... Đại mẫu luôn hỏi chuyện của huynh, lo huynh chịu khổ ... Sao huynh ích kỷ thế?"

Bị muội tử chút xíu tuổi mắng cho, Lưu Tứ bẽ mặt, im lặng chốc lát, hỏi: "A mẫu khóc thật à?"

"Ừ, khóc thương tâm lắm."

Lưu Tứ tức thì bất an:" Linh, thế này nhé, muội về thay ta chuyển lời, bảo a mẫu đừng thương tâm, ta biết sai rồi, ta sẽ ra nhanh thôi."

Lưu Linh gật đầu đưa tay ra, rất dứt khoát :" Tiền ăn 100, chuyển lời 300."

"Huynh ấy lo lắm, không nói linh tinh nữa, còn bảo con chuyển lời thay, nói di mẫu đừng lo ..." Tiểu Lưu Linh ngồi trong lòng Ung Nga kể chuyện Lưu Tứ trong ngục:

Ung Nga chưa kịp nói thì Phàn Khanh đã cười:" Thằng nhãi đó tuy khốn kiếp, nhưng cũng là đứa hiếu thuận, bản tính không xấu, chẳng qua là phóng túng, không biết giống ai."

Nàng nói tới đó thì liếc Lưu Trường ngồi ăn thịt cách đó không xa, Lưu Trường chẳng ảnh hưởng gì cả:" Chắc là phong thái của Ung hầu đấy."

Ung Nga hừ lạnh:" A phụ thiếp tuy quật cường, nhưng không có thói xấu đó."

Lưu Linh vội đưa tay ra:" Di mẫu, cháu xong việc rồi."

Ung Nga cười lấy tiền ra đưa nó:" Số tiền này đừng tiêu bừa bãi, phải cất đi, biết chưa?"

Lưu Trường há mồm nhìn màn quen thuộc này:" Linh, con sẽ không thu tiền của cả Tứ ca con chứ?"

Lưu Linh vội cãi:" Sao có chuyện đó, Tứ ca làm gì có tiền ạ."

Lưu Trường thấy nó cuống lên là hiểu rồi, đảo mắt nhìn Phàn Khanh:" Ăn tiền hai đầu, chẳng biết giống ai."

Phàn Khanh lườm y:" Sao chàng không đi nói với a mẫu chuyện này đi."

Lưu Trường mấy ngày qua khoan khoái lắm, chuyện trong triều ném hết cho Lưu An, liên tục mấy ngày đi lang thang khắp nơi, hôm nay ăn no rồi cũng ra ngoài.

Lữ Lộc đã đợi sẵn, hai người cùng lên xe.

Lúc này trên con đường chính dẫn tới phương bắc đỗ một cỗ xe ngựa, bốn kỵ sĩ vây quanh, hai người đứng bên xe bàn bạc. Xe Lưu Trường tới, y và Lữ Lộc nhảy xuống."

"Thần còn tưởng bệ hạ không tới tiễn thần cơ."

Người đứng đợi ở đây đương nhiên là Phàn Thị Nhân và Phàn Kháng rồi, nay Phàn Thị Nhân đã mất đi tước vị, còn phải tới Bắc Đình, hắn chẳng sa sút mà còn tinh thần ngời ngời, ngược lại Phàn Kháng có chút không đành lòng.

"Ngươi không tin thì đợi ở đây làm gì?"

"Bệ hạ... hắn có tội thất chức, người đoạt tước vị của hắn cũng đành đi, vì sao đưa hắn tới phương bắc, cái nơi chim không buồn ỉa đó." Phàn Kháng rốt cuộc không nhịn được, nói:

Phàn Thị Nhân thì lại cười:" Đại ca chuyện này huynh không cần nhiều lời, bệ hạ đương nhiên có tính toán. Kỳ thực lần này đệ có thể rời Trường An cũng không tệ, thái học không phải nơi tốt, mệt mỏi lắm. Bắc Đình chưa chắc là chỗ tệ."

Lưu Trường chẳng ngại bẩn, ngồi lên xe ngựa, ba người kia cũng ngồi thêm: "Tính cách Thị Nhân không hợp với thái học, hắn biết kết giao bằng hữu, nhưng thái học sinh đều không phải loại tử tế, hắn sao trấn áp được. Bắc Đình có Sài Vũ làm quốc tướng, nhưng tuổi đã cao, ngươi tới đó làm quen vài năm, có thể làm quốc tướng .... Bắc Đình cần một quốc tướng cẩn thận lại rộng rãi ... "

Phàn Kháng thở dài:" Dù là làm tướng cũng quá xa, huynh đệ bọn thần người ở Bắc Đình, người ở nước Oa ... Đời này không biết có còn gặp lại nhau nữa không?"

Lưu Trường trầm mặc:" Các ngươi đừng trách trẫm, chuyện thiên hạ đặt cả lên trẫm, trẫm không thể bất công. Chúng ta sinh ra trong nhà công hầu đế vương, đó cũng là chức trách của chúng ta ... Khi trẫm còn nhỏ từng hứa cho các ngươi hưởng phúc, không ngờ lớn lên lại dẫn theo các ngươi chịu khổ. Nhưng chuyện này chúng ta không làm thì ai làm? Người như Phó Thanh còn làm nên việc lớn, quần hiền sao không thể?"

Nói tới Phó Thanh, Phàn Kháng vội tỉnh lại:" Bệ hạ, tên Phó Thanh đó không ngờ dương danh thiên hạ rồi, bằng vào cái gì chứ? Chẳng phải giết vài người Hồ sao, thần ở Trường An nghe đám người kia suốt ngày ca ngợi hắn mà phẫn nộ. Hôm nào đó bệ hạ gọi hắn tới Trường An, chúng ta lấy vải đen chùm lên đầu hắn, kéo vào ngõ ..."

Lữ Lộc cười mắng:" Ngươi vẫn còn bảy tuổi đấy à? Bị người ta đuổi kịp thì phải lập công danh lớn hơn để được tán thưởng chứ."

Lưu Trường mím môi:" Thực ra trẫm định làm thế đấy, tên đó cướp cả danh tiếng của trẫm ... Cho hắn nợ đã, sau này có cơ hội, chúng ta đòi về!"

Mọi người cười phá lên, không khí rất vui vẻ. Tới khi Đại vương Lưu Bột tới mới kết thúc bữa tiệc nhỏ lần này.

Lưu Bột mang tới một cỗ xe ngựa, bên trên xe có không ít đồ dùng khi xuất hành, chuyện Phàn Thị Nhân đi, Lưu Bột không đành lòng, hắn hành lễ với cữu phụ mãi mới nói:" Cữu phụ trên đường đi bảo trọng, chiếu cố bản thân, có chuyện gì viết thư cho cháu."

Phàn thị nhân vẫy tay cáo biệt mọi người, xe ngựa dần đi xa.

Phàn Kháng bình tĩnh nhìn đệ đệ đi xa dần thở dài:" Bệ hạ, mai thần cũng đi rồi."

"Biết rồi."

Mấy người đứng trầm mặc bên đường, hồi lâu không nói.

"A phụ, bắt đầu từ ngày mai con cũng không tới thái học nữa." Lưu Bột là người lên tiếng đầu tiên:

Lưu Trường trừng mắt với hắn:" Ngươi cũng định chạy như đám con triệt hầu đấy à? Không phải ngươi tham dự khảo hạch rồi sao?"

"Đúng là con tham gia khảo hạch."

"Vậy vì sao không đi học nữa?"

"Khảo hạch không qua." Lưu Bột hùng hồn đáp:

Lưu Trường lập tức cởi giày ra, Phàn Kháng, Lữ Lộc vội vàng khuyên can.

Thế là mặt trời ngả về tây, ráng chiều đỏ như lửa, bên đường đi, chó chạy gà bay, náo nhiệt vô cùng.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment