"Muội thấy đây không phải chuyện xấu."
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện, Lưu Linh nhìn ra ngoài, thấy Phàn Khanh và Ung Nga vừa nói vừa đi vào, nó vội chạy tới:" Mọi người nói chuyện gì thế ạ?"
Phàn Khanh gõ đầu nó:" Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào, đi chơi đi."
Ung Nga không để ý tới nó, tiếp tục nói:" Muội thấy đại tỷ quá lo, tên Quách Âu kia tự sát mà, chẳng phải bệ hạ nói rồi sao, tội nhi tử hắn đủ diệt tộc, hắn tự sát coi như giữ lại thể diện cho bản thân ... Bệ hạ tựa hồ chỉ muốn giết Quách Khách, tha cho những đứa con khác của hắn."
Lưu Linh theo sau các nàng, lửa hỏng hớt hừng hực cháy.
Phàn Khanh lắc đầu:" Đại tỷ lo lắng không phải chỉ chuyện một triệt hầu, Trường vốn ác danh vang vọng, chàng làm gì không ai dám nói, nhưng An thì sao? Nó không có uy vọng lớn như vậy, sợ ảnh hưởng tới thanh danh."
"Sợ gì chứ, bệ hạ còn, ai dám làm gì thái tử, đại tỷ có điểm này không hay, nghĩ quá nhiều."
Lưu Linh bị đuổi không chịu đi mà chống cằm ngồi nghe rất chăm chú, Phàn Khanh vỗ đầu nó:" Đi tìm Tứ ca của con chơi đi."
"Tứ ca bị giam rồi mà."
Ung Nga nghe thế bật cười, vui vẻ nó:" Tứ bị giam vào đình úy bốn ngày rồi."
Phàn Khanh tròn mắt:" Sao trông muội vui thế?"
"Từ khi thằng nhãi đó biết trốn ra ngoài, muội chưa có nổi một ngày yên lành, giờ liên tục bốn ngày không nghe thấy nó sinh sự thị phi. Lòng muội thư thái lắm, đáng tiếc chỉ còn lại sáu ngày yên lành." Ung Nga tiếc nuối nói:
"Di mẫu quá đáng lắm." Lưu Linh hai tay chống hông, mắt trợn lên:" Tứ ca mà nghe được sẽ đau lòng lắm."
Phàn Khanh bẹo mũi nó:" Tốt nhất là cho luôn cả con vào, thế là thiên hạ thái bình."
Lưu Linh không sợ:" Giáp sĩ nào dám bắt con, a phụ ăn sống hắn."
Đúng lúc Tào Xu cũng đi vào, nàng nghiêm mặt, thần sắc cũng nghiêm túc, Lưu Linh lập tức không dám nói linh tinh nữa, vội nấp sau Tam ca, len lén thò đầu nhìn a mẫu, trong cả hoàng cung, chỉ a mẫu dám đánh nó.
Tào Xu ngồi xuống, lo lắng nói:" Bệ hạ nói hiện không muốn triệu kiến An, để An tùy ý làm việc này, không sợ nó phạm sai làm, chỉ sợ nó không dám phạm sai lầm ... An còn trẻ, ta chỉ sợ nó nếm được mật ngọt, sẽ ngày càng quá khích."
"Đại tỷ đừng lo, An dù thế nào cũng đọc vạn quyển sách, nó không mù chữ như Trường, không quá khích đâu." Phàn Khanh rất có lòng tin vào Lưu An:
Tào Xu lắc đầu:" Không, tính thằng nhãi đó thế nào ta rõ nhất ... Tốt nhất vẫn nên phái một người lão thành ổn thỏa theo nó."
"Đại tỷ chuẩn bị phái ai?"
"Loan công."
Trong phủ nội sử Loan Bố rất bất rộn, tất cả là vì Trương Thương.
Trương Thương là vị quốc tướng rất kín tiếng, chuyện triều đường gần như chẳng liên quan tới ông, ông không thích vẽ việc ra làm, bình thường trừ ứng phó tình huống đột phát, nhiệm vụ chủ yếu là nông canh.
Loan Bố là quan viên trọng yếu nhất dưới trướng Trương Thương, tất nhiên càng bận.
Nhưng khi Loan Bố tiếp nhận chiếu lệnh của hoàng hậu vẫn vội giao công việc cho phó thủ Đổng An Quốc, lập tức đi tìm thái tử.
Phủ thái tử hiện giờ tựa hồ không giống trước nữa.
Đám môn khách trước kia chật kín trong phủ lớn tiếng thảo luận giờ không thấy đâu nữa, ở cửa chỉ có hai giáp sĩ. Loan Bố tới, thái tử đích than nghênh tiếp, cười tươi thi lễ, Loan Bố vội tránh đi.
Lưu An nắm tay Loan Bố, cười nói:" Biết Loan công tới, mấy vị môn khách của ta không vui, cho rằng ngài sẽ làm ảnh hưởng tới bọn ta làm việc."
Hai vị môn khách theo sau Lưu An thần sắc xấu hổ, cười với Loan Bố.
Lưu An lại nói:" Loan công đừng trách họ, họ còn trẻ, không biết ngài là nhân vật thế nào. Ngài tới đây, ta cao hứng lắm, a phụ thường nói ngài là cánh tay trái phải ... Có ngài tương trợ, ta còn lo lắng gì nữa."
Loan Bố vẫn bình tĩnh như trước giờ:" Thần tới đây không phải cản trở điện hạ làm việc, mà do chiếu lệnh của hoàng hậu tới tương trợ ... Điện hạ nếu có chuyện gì, cứ sai bảo là được."
Lưu An liên tục nói không dám, kéo Loan Bố vào phủ.
Mấy xá nhân trong lòng có chút lo lắng, trong mắt bọn họ, Loan Bố là tâm phúc hàng đầu của thiên tử, ý của hắn thường đại biểu ý của thái tử.
Thái tử muốn đem môn khách rải ra, thực ra mấy xá nhân gồm Mao Trường phản đối, họ cho rằng thái tử làm quá mức rồi, bệ hạ buông quyền, nhưng thân là thái tử, trống giong cờ mở an bài tâm phúc, e gây ra phiền toái không cần thiết ... Loan Bố tới, hẳn là hoàng đế cảnh cáo họ, phải an phận một chút.
Loan Bố tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của họ, nghiêm túc nói:" Khi thần ở Hậu Đức điện, bệ hạ nhiều lần chỉ trích điện hạ."
Lưu An ngớ ra:" A phụ chỉ trích ta cái gì?
"Bệ hạ nói bên cạnh điện hạ có mấy nghìn tài tuấn, nhưng chỉ nhốn trong nhà, bàn luận kinh sách, chẳng có chút tác dụng gì cả."
"A phụ nói đúng, giờ ta mới nghĩ tới chuyện này, thực sự là muộn một chút."
Mấy xá nhân cũng yên tâm, bệ hạ không có ý khác là tốt rồi.
Lưu An cùng Loan Bố vào phòng, những người khác lui ra làm việc của mình. Lưu An bấy giờ mới nói:" Ta biết Loan công tới đây làm gì ... Là a mẫu lo ta làm việc quá khích, nên phái ngài tới trông coi phải không?"
Loan Bố gật đầu cũng lắc đầu:" Hoàng hậu đúng là lo thái tử hành động quá đà, nhưng không phải phái thần tới theo dõi bệ hạ ... Hoàng hậu sợ người dưới điện hạ cố kỵ, làm hỏng đại sự, nên bảo thần tới để trấn an những người đó, cho điện hạ an tâm làm việc."
Lưu An bừng tỉnh:" Ta xem thường a mẫu mất rồi."
Trong đại lao đình úy, Lưu Tứ ngồi dang chân trên mặt đất, lúc này quần áo hắn tả tơi, khuôn mặt tuấn tú đen xì xì, ánh mắt hoang mang, tựa hồ vẫn chưa hiểu sao mình rơi vào tình cảnh này.
Đổng Trọng Thư trạng thái không tệ, đang ngồi cách đó không xa, ôn lại nội dung đã học.
"Trọng Thư, ngày thứ mấy rồi?"
"Ngày thứ tư ..."
"Còn ba ngày nữa phải không? Sao mà chịu nổi đây, đây đúng là khốc hình tệ nhất thiên hạ, tài hoa như ta, quả nhiên là khiến huynh trưởng đố kỵ .... Ta giống Tín Lăng Quân năm xưa, cùng tài hoa ngút ngàn, môn khách ba nghìn, bị đại ca ghen ghét ... Trời cao sao đối đãi với Lưu Tứ ta như thế?"
Đổng Trọng Thư ngẫm nghĩ một lúc:" Đại vương, không thể trách thái tử, bằng những lời đó của đại vương, nếu là người khác thì sợ là bị diệt tộc rồi ... Đại vương lúc nào cũng thế, nói năng linh tinh nên chuốc lấy họa, lại còn so mình với Tín Lăng Quân, nếu thái tử biết sẽ nhốt thêm mười ngày."
"Ta sai rồi, nhưng biết sai có tác dụng gì?"
"Đại vương biết sai thật sao?"
Lưu Tứ đấm đất khóc:" Tất nhiên, ta không nên ủng hộ An, nên ủng hộ ... Ưm, ưm ..."
Chưa nói hết đã bị Đổng Trọng Thư bịt miệng, than:" Xem ra chúng ta phải sống trong ngục cả đời rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com