Lờ đi tiếng kêu la của Lưu Tứ, Lưu An mỉm cười ngồi xuống, nhìn sang Hồ Mẫu Sinh:" Lần này ta tới vì Hồ công và Công Tôn Hoằng! Phụng thường phủ thiếu người, ta muốn mời ngài tới hiệp trợ Lục công thay Quách Âu, không biết ngài có đồng ý không?"
Hồ Mẫu Sinh nghi hoặc hỏi lại:" Điện hạ xưa nay làm việc thong thả, sao lần này lại gấp thế?"
"Trước kia là thế, ta không làm được tới mức như a phụ, ta chỉ thấy không cần quá nhún nhường. Tới giờ ta vẫn thấy, chuyện thái học phải xử lý lâu dài, nhưng không phải sợ hào tộc gây chuyện, mà vì lo làm quá gấp sẽ không có lợi cho các sĩ tử tới cầu học."
Lưu an lúc này cực kỳ tự tin:" Quyền lực phụng thường cực lớn, ngài cũng biết, muốn làm tam công, đều phải lấy phùng thượng làm bàn đạp. Ta biết con người ngài, biết tài học ngài, xin ngài chớ từ chối."
Hồ Mẫu Sinh không do dự nữa, đứng dậy:" Thần nhận lệnh ... Thần xem hành vi của điện hạ gần đây, tuy không nói là sai, nhưng khác thường, lạm dụng hình phạt riêng, chuyện này không ổn. Xin điện hạ thu lại môn khách, tọa trấn thái tử phủ, lệnh quần thần tới bái kiến, làm theo luật triều đường."
Lưu An không giận, còn vui vẻ nói:" Mong Hồ công ở bên cạnh, đốc thức hành vi của ta, nếu có chỗ nào không ổn, ngài cứ đề xuất, ta nhất định sẽ sửa lại."
Hồ Mẫu Sinh thì lễ, Lưu An nhìn sang Công Tôn Hoằng:" Ngươi làm Trường An lệnh, lập tức đi tiếp nhiệm."
Công Tôn Hoằng vội đứng dậy nhận lệnh.
Đổng Trọng Thư lúc này chỉ muốn Lưu An đừng để ý tới mình, không ngờ Lưu An không bỏ qua, không vui nói:" Trước kia để ngươi theo Tứ, là mong ngươi đưa nó về đường đàng hoàng, không phải để ngươi làm bừa cùng nó! Ngươi cũng tới đình úy đi, sau này nó làm chuyện gì khốn kiếp, ngươi không khuyên được thì chịu phạt cùng."
"Vâng!"
Đổng Trọng Thư lòng chua chát, trước kia vì sao mình lại tới học Công Dương phái chứ?
Trường An huyên náo, Hậu Đức điện cũng náo nhiệt.
Trương Thương, Trương Bất Nghi, Triều Thác, Loan Bố, Thái Phó, Lục Giả, Vương Điềm Khải, Lư Tha Chi, Chu Á Phu, Tuyên Mạc Như, Trương Mạnh, các trọng thần triều đường đều tới chia thứ tự ngồi hai bên Lưu Trường. Trước mặt họ là rượu ngon món ngon, chứng minh lần này thiên tử chỉ mới khách không phải là bàn chuyện gì. Trên mặt Lưu Trường lúc này cười rạng rỡ, trông vui lắm.
Lưu Trường vui quá mức, thằng nhãi An không ngờ có gan ra tay với hào tộc.
Không tệ, đúng là nhi tử của trẫm.
Bồi dưỡng bao năm vẫn có kết quả.
Mọi người thấy cách làm việc của Lưu An đột nhiên giống a phụ, nhưng Lưu Trường biết, hai người họ khác nhau. Lưu An tuy bắt người, nhưng trong quy củ, nói tên Quách Âu kia đi, nhi tử hắn giết người, hắn giúp che giấu, riêng bằng điểm đó, bắn hắn không hề oan. Nếu là Lưu Trường thì sớm treo tên đó đánh một trận rồi, Lưu An vẫn giữ quy củ, thay đổi lớn nhất là, không còn đắn đo quá nhiều nữa.
Đọc sách nhiều sẽ suy nghĩ nhiều, trước khi làm việc đã nghĩ tới đủ loại hậu quả, nên đủ các loại lo lắng.
Đó là khuyết điểm lớn nhất của thái tử, nay đã khắc phục được rồi.
Thấy bệ hạ vui như thế, Trương Bất Nghi cũng vui vẻ từ tận đáy lòng:" Chúc mừng bệ hạ! Chư vị, chúc mừng bệ hạ."
Trương Bất Nghi nâng chén rượu mời bệ hạ.
"Thần từng nói với bệ hạ, bệ hạ dạy con có phương pháp, thái tử tuy không bằng bệ hạ, thành lương chủ thủ thành, nhưng giờ xem ra, thái tử sẽ thành bậc quân vương hiền mình, tuy không bằng bệ hạ, nhưng hơn hẳn kẻ khác."
Quần thần tâm tình hơi phức tạp, nghe Trương Bất Nghi nói, chỉ có thể cười gượng.
Lúc thế này, chỉ có Loan Bố dám lên tiếng:" Bệ hạ, có một điều, bệ hạ lấy môn khách làm việc công không ổn lắm ... Mon bệ hạ kịp thời nói với thái tử, đừng nên làm thế."
Lưu Trường phất tay:" Ha ha ha, ngươi chưa biết rồi, vừa xong An dâng thư nhận lỗi, cũng đã sửa đổi ... Thằng nhãi đó cũng có chút bản lĩnh."
Loan Bố nghe vậy không nói thêm, gật đầu tán đồng:" Thái học xảy ra chuyện như thế, nghiêm khắc không sao."
Triều Thác không vui:" Bệ hạ, hành động này của thái tử hơi quá khích, nếu tra rõ rồi thì nên dừng tay."
Lưu Trường trố mắt:" Hả, ngươi thấy thằng nhãi đó làm quái quá?"
Loan Bố cười nhạt:" Bệ hạ, hắn thấy thái tử cướp việc của hắn, thái tử bắt hết người rồi, hắn bắt ai?"
Quần thần bật cười, Triều Thác đỏ mặt, nhưng không phản bác được.
Tông chính Lưu Quảng không nhịn được:" Bệ hạ ... Còn chuyện này nữa, Hạ vương cũng bị thái tử bắt, còn không cho nương tay ..."
"Đáng đời! Thằng nhãi Tứ đó không ăn đòn thì không rõ thị phi! Kệ nó."
Quần thần cùng uống rượu, lại có nhạc sư tấu khúc, mọi người cùng say, Lưu Trường hát to, tuy khó nghe, nhưng hào khí. Mọi người chơi tới đêm khuya, Lưu Trường mới được mấy giáp sĩ dìu về điện.
Tào Xu, Phàn Khanh, Ung Nga đều chưa ngủ, đợi y về.
Lưu Trường vừa về liền bị các nàng vây quanh, Tào Xu lo lắng nhất:" Bệ hạ lại uống nhiều rồi, An đâu? Phía An thế nào?"
Nghe chuyện Lưu An làm bên ngoài, cả ba nàng đều sợ, nhất là Tào Xu, mấy ngày không ngủ ngon, thằng nhãi đó không tới nói, chỉ dâng thư cho a phụ. Tào Xu tới giờ không biết gì hết, đợi Lưu Trường giải thích cho nàng.
Lưu Trường say khướt đưa tay ra hô lớn:" Người an nhà ta, chính là thái tử."
"Tam ca, Tứ ca bình thường tuy luôn bắt nạt chúng ta, cướp đồ của chúng ta, bắt chúng ta bóp vai, quạt mát ... Làm hỏng đồ chơi của muội ... Thôi bỏ, Tam ca, dù sao chúng ta vẫn phải cứu."
Lưu Linh kéo tay Lưu Lương bàn bạc làm sao giải cứu Tứ ca bị hãm trong lao tù.
Lưu Lương nghĩ rồi nói:" Thực ra không phải chuyện xấu, với cái tính không biết kiêng nể của Tứ, lần này vào nhà lao, nói không chừng biết sai không làm thế nữa. Đại ca cũng muốn tốt cho đệ ấy."
Lưu Linh bĩu môi:" Giam vào nhà lao rồi mà còn là muốn tốt cho huynh ấy à? Cũng không biết giáp sĩ không đó đánh người có dữ không ... Nói thế nào thì cũng là huynh trưởng của chúng ta ... Tuy thường ngày hay làm rối tóc muội, dọa ma muội ... Hôm đó muội sợ rồi còn đeo mặt nạ nhảy ra dọa ... Ừm, kỳ thực cho chịu khổ chút cũng nên ..."
Lưu Lương khẽ vỗ đầu muội muội thay đổi thất thường:" Tứ chiều muội nhất, muội quên rồi à, muội nói muốn ăn mứt, Từ ngay trong đêm leo khỏi hoàng cung đi mua cho muội, bị a mẫu đánh cho nằm trên giường ba ngày."
Lưu Linh gật đầu:" Cũng phải, vậy chúng ta cứu huynh ấy đi."
"Muội muốn cứu thế nào?"
"Dễ lắm, huynh xem, huynh giống hệt Tứ ca, chúng ta đưa huynh vào, đổi Tứ ca ra, thế là xong! Tứ ca không phải chịu khổ nữa."
Nhìn Tam ca mặt mày bực bội, Lưu Linh há miệng cười, đôi mắt thành trăng cong.
Trong Tiêu Phòng điện, tràn ngập tiếng cười như chuông bạc.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com