Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 993 - Chương 994: Thái Tử Thay Đổi Rồi.

Chương 994: Thái tử thay đổi rồi.

"Điện hạ sao có thể sỉ nhục như thế?" Hà Lăng hầu Quách Âu nổi giận, hắn hiện là người đứng thứ hai trong phụng thường, có thể coi là quyền cao chức trọng. Cha hắn là bộ tướng của Lữ Trạch, tâm phúc của Lữ gia, cho nên tự tin lên tiếng ở triều đường.

Lưu An nheo mắt nhìn Quách Âu:" Sao tính là sỉ nhục? Nếu con của ngươi có tài, để hắn tham gia khảo hạch có vấn đề gì? Vượt qua rồi, càng chẳng phải chứng minh tài học của hắn sao? Ta biết Quách Khách con ngươi, quanh năm ở trong trường hoành hành, ức hiếp người khác, tội phạm vào không ít hơn Trương Xỉ. Một năm trước hắn từng say rượu đánh đập một vị tế tửu, nếu không phải ngươi ra sức áp xuống, e sớm bị thái học sinh đánh chết rồi ... Nghe thấy khảo hạch là hắn nhảy dựng lên la hét, còn dám triệu tập thái học sinh chống đối chính sách triều đình."

"Chẳng lẽ con ngươi tôn quý hơn Trương Xỉ, hay ngươi quyền lực hơn cô mẫu ta?"

"Ta chưa xử tử con ngươi, ngươi dám lớn lối trước mặt ta à?"

Quách Âu bị chất vấn tới á khẩu, kỳ thực hắn là người có năng lực, về đạo đức tính riêng trong quần thể triệt hầu cũng tính là tốt, còn là bằng hữu không tệ của Lưu An, đáng tiếc nhi tử quá tệ, là ác nhân có tiếng ở thái học.

Bị bẽ mặt như thế, Quách Âu hừ một tiếng không nói không rằng xoay người bỏ đi, không ngờ có người chắn trước mặt.

Trương Phu lạnh giọng nói:" Điện hạ cho ngươi đi rồi à?"

"Cút!"

Quách Âu muốn đẩy Trương Phu, không ngờ Trương Phu nhanh tay đấm thẳng vào bụng, Quách Âu ngã xuống ôm bụng, người co lại như con tôm.

Trương Phu bồi thêm một bước, dẫm chân lên hắn, tiếp đó tuốt kiếm, mấy đại thần khác bàng hoàng la lên:" Điện hạ! Triệt hầu không thể tùy ý giết được."

"Điện hạ! Xin dừng tay."

Có ai lạ gì Trương Phu là tên cuồng chiến, cuồng sát, chuyện này không thể đùa được, một triệt hầu bị giết như thế, e là xảy ra đại loạn.

Lưu An chỉ bình tĩnh ngồi đó nhìn đám người phía dưới địa loạn, chẳng hề có ý ngăn cản.

Sự chuyển biến của Lưu An làm quần thần khiếp hãi, nhìn Trương Phu đã kề kiếm lên cổ Quách Âu, tất cả quỳ rạp xuống hành lễ, cầu xin Lưu An.

Lưu An lúc này mới đưa tay ra:" Được rồi, đừng làm bẩn nơi này, đưa tới đình úy, bảo đình úy tra triệt để hành vi của nhi tử hắn mấy năm qua."

Trương Phu làu bàu trong miệng, hậm hực thu kiếm, kéo Quách Âu đi xềnh xệch, làm quần thần bất bình.

Thái trung đại phu Cức Dương hầu Đỗ Đãn phẫn nộ nói:" Điện hạ, lần này về, thần không tới tìm bệ hạ nữa, thần từ quan, trở về quê ..."

Lưu An thậm chí chẳng nghe hắn nói hết, cắt lời:" Tốt, Trình Bất Thức, ngươi thay thế. Đúng rồi, còn ai muốn từ quan nữa, đi hết đi, ta có ba nghìn môn khách, đang lo không có chỗ thăng tiến, nếu các ngươi muốn từ quan, cứ nói thẳng là được."

"Tiễn khách."

Quần thần hoang mang rời phủ thái tử, bọn họ hoàn toàn choáng váng, không hiểu vì sao thái tử thường ngày nhân nghĩa yêu dân, đột nhiên thành bạo quân? Mọi người luôn mong mỏi thái từ kế thừa đại vị, nhưng bây giờ .... Sao lại thế?

Đây là phiên bản của bệ hạ, thậm chí lạnh lùng trí tuệ hơn, không dễ bị lừa, nghĩ tới đó tất cả sởn gai ốc, vội vàng về nhà tìm cách đối phó, tình thế khác rồi, không dùng cách thức cũ được nữa.

Đừng nói họ đám xá nhân môn khách của Lưu An cũng kinh ngạc lắm.

Còn Lưu An, chẳng biết vì sao, hắn thấy sảng khoái lắm, nhìn cái đám người im thin thít đi ngược ra đó, hắn cười to, cười chẳng kiêng nể gì, tiếng cười có chút giống vị nào đó ở Hậu Đức Điện.

"Thái tử, vì sao lại cười?" Phùng Đường hỏi:

"Phùng công, ta chưa bao giờ vui vẻ, sướng khoái như vậy ... Thật tốt, đại mẫu nói đúng, đại trượng phu phải đường đường chính chính, ta thân là thái tử, cần gì phải sợ những kẻ đó. A phụ ta vẫn còn sống mà ..."

Ánh mắt Lưu An trở nên khác biệt, Phùng Đường cũng phải ngẩn người:" Điện hạ nói đúng, sao phải sợ, sĩ nhân thiên hạ đều nguyện theo điện hạ, chúng là cái gì?"

Lưu An chỉ thấy toàn thân nhẹ nhõm, triệu tập tất cả xá nhân của mình.

"Chư vị, chuyện ở thái học hẳn mọi người cũng biết rồi, a phụ tổ chức khảo hạch, thanh tra tình hình của thái học sinh, phái hết môn khách tới thái học, để họ kiểm tra xem còn có loại người như Trương Xỉ, Quách Khách không? Nếu có, bất kể thân phận, bắt hết cho ta."

"Vâng!"

Lưu An Phất tay một cái tức thì mấy nghìn môn khách rầm rộ kéo tới thái học, trong đó danh sĩ vô số, làm Trường An chó chạy gà bay.

Khi Lưu An trở về hậu viện, Đề Oanh bị động tĩnh ở tiền viện làm sợ hãi, vội vàng tới hỏi:" Chàng không ..."

Chưa đợi nàng hỏi hết, Lưu An bế xốc nàng lên!

"Điện hạ! Đang là ban ngày!"

"Đại ca ta điên rồi."

"Thật đấy, ta không lừa các ngươi đâu."

Vị đại vương nào đó thề thốt, kể chuyện oanh động Trường an hôm nay.

"Các ngươi không nhìn thấy đấy, tận mấy nghìn người, rầm rộ tới thái học, trong vòng một ngày đã bắt mấy trăm người ... Mấy hảo hữu của ta cũng bị bắt, còn là con của triệt hầu, có tên Quách gì đó, tự sát trong lao ngục, bên ngoài nói, Trương Phu làm nhục hắn."

"Đại ca ta dứt khoát bị thứ gì đó không sạch sẽ dính vào người rồi, mấy ngày trước còn bình thường, hai hôm nay như điên vậy."

"Biết Tào Kỳ nhi tử của Bình Dương hầu không? Vốn hôm nay hắn bị a phụ ta cho đi lao dịch, nửa đêm hôm qua đại ca ta tới phủ, đề hắn xuống đánh một trận. Tào Kỳ khóc lóc càng dữ, huynh ấy cười càng to ... Tào Kỳ cũng chẳng biết làm sao thái tử nửa đêm tới đánh mình."

"Hiện giờ đại ca thấy ai cắn người đó, còn thô bạo thúc đẩy chính sách của mình, nói ai phản đối sẽ bị xử tử, trong triều nghị luận xôn xao."

"A mẫu ta kinh sợ, nghe nói chuyện này liền chạy tới Hậu Đức điện, ta thừa cơ chạy ra ngoài."

Lưu Tứ hoa chân múa tay kể với đám Hồ Mẫu Sinh, Công Tôn Hoằng, Đổng Trọng Thư.

"Ta nghĩ cả đêm, cuối cùng nghĩ ra rồi, đại ca ta làm thái tử quá lâu, cho nên muốn đoạt vị. Ta rất do dự, thế cục hiện nay, các ngươi nói xem, ta nên giúp Trường hay giúp An?"

Đổng Trọng Thư hắng giọng một cái, chỉ chỉ ra phía sau.

Mặt Lưu Tứ cứng đờ, từ từ quay lại, thấy đại ca đang nhìn mình cười ôn hòa:" Đại ca, huynh tới từ bao giờ thế?"

"Từ khi đệ nghĩ nên giúp bên nào!" Lưu An xách cổ Lưu Tứ ném cho môn khách:" Đem tới đình úy, đừng coi như chư hầu vương, giam ba ngày, cho nó chịu khổ để tỉnh táo lại."

Lưu Tứ sợ hãi la lên:" Đại ca! Đệ giúp huynh, đệ giúp huynh!"

"Bảy ngày!"

Đám người Hồ Mẫu Sinh thở dài, không ai nói giúp Lưu Tứ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment