Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 992 - Chương 993: Gốc Rễ Thiên Hạ.

Chương 993: Gốc rễ thiên hạ.

"Có phải cháu thấy ta làm việc quá độc ác không?" Lữ hậu hỏi:

Lưu An không che giấu:" Đại mẫu, vừa rồi người thực sự muốn xử tử cô mẫu sao?"

Lữ hậu không đáp:" An, gốc rễ thiên hạ không phải là ở hoàng đế, hào tộc, cũng không phải là đám thân thích này ... Gốc rễ thiên hạ ở dân."

"Cháu chỉ cần quản lý tốt thiên hạ, bất kể là hào tộc hay tông thân đều không cần để ý, quan trọng nhất cháu phải làm thiên hạ phục. Chầu nhìn Đại Tần bị diệt vì hào tộc sao? Không, là vì người thiên hạ không phục Tần vương, cả người Tần còn mở cổng thành nghênh tiếp đại phụ cháu, chúng không diệt vong sao được."

"Mấy năm qua cháu năng đỡ sĩ tử xuất thân nghèo khổ, ta thấy rất tốt, nhưng chỉ nâng đỡ sĩ tử không đủ. Cháu phải coi trọng họ, vì họ mới là gốc rễ thiên hạ, không phải dùng họ đối kháng, phá vỡ lũng đoạn hào tộc."

"Năm xưa ta quản lý Đại Hán, đám triệt hầu hào tộc đều căm ghét ta, nhưng bách tính thì không như vậy, họ phục ta, nên đám hào tộc phải quỳ trước ta. Cháu đừng sợ hào tộc, chỉ cần khiến thiên hạ phục là đủ rồi, như thế dù loại mưu trí như Trần Bình cũng phải né tránh."

"Nếu mất đi ủng hộ của bách tính, dù là kẻ tầm thường như đại phụ cháu cũng có thể gây bất lợi cho cháu."

Phần trước Lưu An còn nghe say sưa, tới câu sau hắn thấy không đúng:" Đại phụ từ đình trưởng mà lấy thiên hạ, sai lại là tầm thường ạ?"

"Nếu không có người ủng hồ, ông ta dù có tài cũng làm được gì? Huống hồ, ông ta đúng là chẳng có tài cán gì, giống a phụ cháu, không đáng nhắc tới." Lữ hậu bình phẩm:

Lưu An sởn cả da đầu, câu này hắn không dám phụ họa.

"Bày âm mưu quỷ kế gì cũng vô ích, dù học tới mức như Trần Bình cũng vô dụng thôi, chỉ cần để bách tính no cái bụng, không ai có thể tranh phong với cháu, như thế trị thiên hạ có thể đường đường chính chính."

Lữ hậu dọc đường nói suốt, gợi mở cho Lưu An rất nhiều, gần đây tâm tình của bà không tốt, sức khỏe Lưu Doanh ngày một đi xuống, không dựa vào sức người mà thay đổi được.

Lữ hậu nhìn có vẻ không để ý tới Lưu Doanh, thực ra nhiều lần triệu kiến Hạ Vô Thư, hỏi tình hình.

Lưu An đưa đại mẫu tới Vĩnh Thọ điện rồi vội vã rời đi.

Chuyện phải làm còn rất nhiều, áp lực tới từ trưởng bối được hóa giải, tiếp theo tới đình úy ....

Không biết từ đâu truyền ra tin đồn, nói hoàng đế bất mãn với thái học sinh hiện nay, muốn đổi những người khác vào thái học, điều này gây ra xao động trong trường. May Vương Điềm Khải kịp thời ra mặt, bắt mấy kẻ cầm đầu, phái giáp sĩ canh gác các nơi dùng đoạn cứng rắn áp chế việc xấu đi.

Còn quần thần thì làm ầm lên, không ít con cái của họ ở trong thái học.

Bọn họ không dám phản đối thanh tra thái học, vì nói thế thì bại lộ con nhà họ không có tài, chỉ vào thái học để dát vàng. Vì thế bọn họ phản đối cái biến chế độ, phản đối khảo hạch tỉ mỉ hóa, cho rằng làm thế cản trở Đại Hán thu nạp hiền tài ..... Lưu Trường đương nhiên không để ý suy nghĩ của họ, cứ làm theo ý mình, quần thân nối nhau dâng thư, Trường An lần nữa trở nên vô cùng náo nhiệt.

Trong thái học sinh, càng có người nói, khảo hạch này là hoàng đế bất tín nhiệm mình, là khinh khi và sỉ nhục, thà chết không tham gia.

Bọn họ còn hẹn nhau, tuyệt đối không tham gia khảo hạch, từ chối lần thanh tra này, không tiếp nhận sỉ nhục.

Nhiều người lo lắng chuyện như thế sẽ gây ra đổ máu hi sinh.

Trong tình huống đó lần đầu tiên thái học khảo hạch toàn bộ đã bắt đầu. Ý tứ của Lưu Trường rất rõ ràng, không tham gia khảo hạch thì hủy tư cách thái học sinh, xéo về nhà. Nếu tham gia thì thi cho tốt, vẫn không thông qua thì cũng xéo về nhà.

Khi đó có rất nhiều người chủ động rời đi, có cả người quen biết như Chu Thăng nhà Chu Thắng Chi, Vương Xúc Long nhà Vương Điềm Khải, bọn chúng vốn chẳng có tí học vấn nào, nay phải thi nhất định không qua, nên làm ra vẻ sỉ tử có cốt khí không chấp nhận bỉ sỉ nhục, oai phong về nhà.

Kết quả Vương Xúc Long bị đại phụ treo lên xà đánh cả tối ... Chu Thăng đang đắc ý vì a phụ không ở nhà thì Chu Á Phu tới đánh một trận dã man.

Triều đường rất coi trong lần khảo hạch toàn thể này, phái giáp sĩ tới duy trì trật tự, sợ xảy ra hỗn loạn, nhưng Lưu Trường rất yên tâm, vì người phụ trách khảo hạch là Phù Khâu Bá, ông có uy vọng cực cao. Vốn một số thái học sinh tính đợi đến lúc thì sẽ gây chuyện, vừa thấy ông liền trở nên ngoan ngoãn, những tiếng thỉnh cầu ông quay về thái học cũng vang lên.

Cùng lúc đó không khí triều đường rất căng thẳng.

"Bệ hạ sao có thể như thế?"

"Vì nhà công chứa ỷ thế ức hiếp người ta, giết người ta mà muốn đuổi hết con cháu chúng ta khỏi thái học à? Thế là lý gì?"

"Bệ hạ sao có thể thiên vị như thế?"

"Đúng rồi, bệ hạ nhất định bị tên gian tặc Triều Thác đầu độc rồi. Điện hạ, người phải khuyên gián bệ hạ, để bệ hạ chớ làm thế."

Quần thần tìm tới thái tử trước tiên, muốn thái tử ra mặt, bởi vì đây là chuyện phản đối hoàng đế, nên cần một người không lo bị diệt tộc, thái tử là thích hợp nhất.

Nghe bọn họ than vãn, sắc mặt Lưu An ngày một nghiêm túc, tay nắm chặt, có vẻ đang đấu tranh nội tâm.

Lời của đại mẫu vang lên bên tai, Lưu An dần bình tĩnh lại, buông nắm đấm ra, vẻ mặt kiên định:" Chuyện này a phụ làm rất đúng."

Trong phòng tức thì im phăng phắc.

Bất kể là các đại thần tới tìm hoặc là những triệt hầu có vai về đều kinh ngạc tới há hốc mồm, ngay cả đám xá nhân môn khách của Lưu An cũng không dám tin.

"Điện, điện hạ nói gì ạ?" Một ông già còn tưởng mình lãng tai:

"Ta nói a phụ làm rất đúng, thái học là nơi vì nước tiến cử tài năng, chỉ có tài có đức mới được tiến cử, nếu có tài đức thì sợ gì khảo hạch? Nếu không có, dù là hoàng thân quốc thích, có tư cách gì ở trong thái học?"

"Các ngươi coi thái học là cái gì? Là nơi mưu lợi quan tước cho con cháu à?"

"Thời Tiền Tần, người có tước vị chỉ cần vì chiến sự mà chết, nhi tử kế thừa sẽ giảm một cấp, Cao hoàng đế nhân từ, cho các ngươi thế tập, các ngươi còn chưa biết đủ sao? Nhất định muốn đi tranh đoạt vị trí với người có chân tài thực học à?"

"Nếu các ngươi thấy chưa đủ, mai ta dâng tấu lên a phụ, thỉnh cầu khôi phục chính sách nước Tần. Nếu biết con mình không có tài cán gì thì để chúng ở nhà kế thừa tước vị, đừng thả ra hại người."

Ngữ khí của Lưu An thoáng cái trở nên lãnh khốc làm mọi người sững sờ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment