Lưu An rất ngoan ngoãn ngồi một bên, đầu cúi thấp, bộ dạng thật thà ngoan ngoãn.
Lữ hậu ngồi ở thượng vị, bên phải cũng là hai nhân vật lớn.
Lữ Tu và Lữ Nhạc thần sắc khác nhau, Lữ Tu mặt đầy phẫn nộ, bà ta không dám trừng mắt với Lữ hậu mà nhìn chằm chằm Lưu An. Còn Lưu Nhạc thì từ lúc vào đây chỉ khóc thút thít.
Lần này Phàn Thị Nhân và Trương cùng vào ngục, tuy sau khi Lưu Trường chấp chính, quần thần vào ngục là chuyện thường tinh, như Triều Thác thường xuyên bị hoàng đế cho vào ngục kiểm điểm bản thân. Nhưng lần này khác, mặc dù trong thái học đa phần là quyền quý, nhưng nhiều năm đọc sách không phải vứt đi, bọn họ cực kỳ căm ghét hành vi của đám Trương Xỉ, sỉ nhục đồng song tới chết, tội đại ác.
Thậm chí đã có thái học sinh tụ tập lại, hô hào nếu triều đường không nghiêm khắc xử trí Trương Xỉ, bọn họ sẽ liên danh dâng thư, hoặc dứt khoát, giết luôn Trương Xỉ.
Phàn Thị Nhân chỉ có thể nói là xui xẻo, sau khi Vương Cao tiếp nhận thái học sau Phù Khâu Bá, tranh đấu học thuật trong thái học trở nên cực kỳ gay gắt, ông ta không thể coi mọi học phái như nhau giống Phù Khâu Bá, lúc nào cũng thiên vị Hoàng Lão. Hành vi này khiến lãnh tụ các học phái vô cùng bất mãn, ngay học phái nhỏ xíu như Kham Dư gia còn không chịu nổi, đủ thấy mâu thuẫn kịch liệt tới mức nào.
Phàn Thị Nhân vì chuyện này mà lo nát lòng, bôn ba khắp nơi, vỗ về học phái, dâng thư phụng thường, thỉnh cầu hiệp trợ ... Kết quả đệ tử tố cáo kia không tìm được hắn, đâm ra mang tội lơ là chức vụ, với dư luận hiện nay không thể xử nhẹ.
Lữ Tu tuy không yêu thương Phàn Thị Nhân như con đẻ là Phàn Kháng, nhưng dù sao cũng là do mình nuôi lớn, nói thiếu cảm tình là không thể. Hơn nữa con mình tự nhiên bị bắt, bà tức giận vô cùng, người của phủ Vũ Dương hầu, nói bắt là bắt à? Biết đại tỷ ta là ai không? Bà thấy cả phủ Vũ Dương hầu bị coi khinh rồi, đó mới là nguyên nhân bà tức giận.
Lưu Nhạc thì khác, nàng nuôi Trương Xỉ như con đẻ, ở chuyện này nàng giống Lữ hậu, với hai đứa không phải con đẻ thì nàng rất cưng chiều, đối với thân sinh nhi tử thì nghiêm khắc, yêu cầu cực cao ... Khi biết nhi tử bị bắt, còn có thể nguy hiểm tới tính mạng, nàng vô cùng khủng hoảng, vội tới hoàng cung, chỉ mong tìm một con đường sống cho nhi tử.
Lữ hậu ngồi ở thượng vị, mặt không gợn sóng, lão thái thái nhiều năm không can dự vào chính vụ, nhưng quải trượng nếu đập mạnh xuống đất, Đại Hán vẫn rung chuyển ba lần.
"Ta nghe nói rồi, chuyện này không chấp nhận được." Lữ hậu đưa ra đánh giá của mình:
Lữ Nhạc kinh hãi, vội vàng khóc thỉnh tội:" A mẫu, do con không biết dạy bỏ, nhưng Xỉ còn nhỏ, chơi nhầm bạn xấu mới phạm phải sai lầm, xin người tha cho nó một lần, con nhất định đưa về quản giáo, sẽ không để xảy ra chuyện như thế nữa."
"Chơi nhầm bạn xấu à? Nó chính là đứa cầm đầu! Người khác chơi nhầm với nó thì có!" Lữ hậu đùng đùng nổi giận:" Ngươi không biết dạy con, cho rằng bản thân không sao à? Ngươi nên nghĩ cách cứu mình trước rồi hẵng cứu nhi tử."
"A mẫu, năm xưa lương nhân con mưu phản còn không bị xử tử, tội Xỉ sao xử tử chứ? Con có thể dùng tước vị, thực ấp giảm tội cho nó ... A mẫu, tha cho nó một lần đi, nó đâu biết sẽ khiến học sinh kia tự sát."
Lưu An cúi đầu thật thấp, may mà kịp thời tìm đại mẫu, nếu không đối diện với cô mẫu này, mình bó tay hết cách.
Lữ hậu không vì nữ nhi khóc lóc mà mềm lòng, thậm chí nhìn Lưu Nhạc khóc mà tức giận:" Chỉ con ngươi mới quý à? Thế thái học sinh bị bức tử không quý với cha mẹ nó sao?"
"Ngươi vì cái gì mà được hưởng phú quý hiện nay? Vì ngươi sinh ra đã tôn quý sao? Xem ra ngươi quên mất hồi nhỏ bị người ta truy sát trốn chạy không ngừng rồi nhỉ? Sau khi Trương Ngao mất, ngươi dạy con thế nào? Con ngươi bị xử tử là lỗi của ngươi! Trách ai chứ?"
Lưu Nhạc bị mắng tới quên khóc, kinh hãi nhìn a mẫu mình.
" Chuyện này đã làm thiên hạ phẫn nộ, không giết sao khiến người ta phục? Ngay cả ở nước Tề lắm cuồng sĩ, cũng chưa từng nghe nói Tắc Hạ học cung có người vì xuất thân mà bị đồng song sỉ nhục tới chết. Chuyện dơ bẩn ấy không ngờ lại xảy ra trong nhà ta, thực làm người ta căm phẫn."
"Nếu không phải niệm tình ngươi sớm góa bụa, ta xử tử ngươi trước."
Lưu Nhạc sợ hãi, nàng biết a mẫu mình không tùy tiện dọa nạt người khác, nói ra được là làm được.
Lưu An cũng chưa từng thấy dáng vẻ phẫn nộ của đại mẫu như thế, người run lên.
Không khí tức thì yên tĩnh.
Lữ Tu mặt cứng đờ, không dám trừng mắt với Lưu An nữa, hiểu ra dùng thái độ cứng rắn ở chuyện này là không xong rồi, xuống giọng nói:" Cùng một nhà, sao lại nói chuyện giết ... Đại tỳ nói có lý, chuyện này bọn muội sai trước ..."
Có thể nhìn ra Lữ Tu sợ rồi, hiện giờ mới chỉ muốn xử tử Trương Xỉ, trời mới biết đôi co thế này, có làm Thị Nhân bị xử tử luôn không?
Lữ hậu cười nhạt:" Con ngươi nữa, đừng làm bộ làm tịch ở đây, tưởng ta không biết suy nghĩ của ngươi à? Ngươi cho rằng Thị Nhân bận bịu việc khác không chú tâm, không nên đáng bị phạt nặng chứ gì?"
"Bệ hạ giao thái học cho nó, nhưng những năm qua thái học xảy ra chuyện liên tục, đó là vì tài năng của nó không xứng với vị trí đó."
"Ngươi thấy ủy khuất lắm chứ gì?"
Lữ Tu ấp úng:" Không dám ..."
"Không dám mà ngươi chặn cửa hàng cung, không dám mà mắng mỏ cửu khanh đương triều. Trương Mạnh bị ngươi coi như gia nô mà sỉ nhục, ai cho ngươi quyền đó?"
Lữ Tu mặt trắng bệch, không dám nói gì.
"Nếu không phải ta gọi các ngươi tới, có phải các ngươi còn định đi đe dọa An không, Hả?"
Lữ hậu nhìn sang Lưu An, Lưu An biết ý đi tới đỡ bà lên.
"Nhạc, ngươi phái người tới nhà thái học sinh bị hại, cho họ tiền tài, xin họ tha thứ. Như thế nhi tử ngươi còn được chết thể diện, nếu không nó sẽ bị chém chết giữa chợ."
"Tu, đi xin lỗi Trương Mạnh, nếu không ngươi thiếu đi một nhi tử."
Hai người sợ hãi đứng dậy vâng dạ.
Lữ hậu lúc này thong thả rời đi, bước trên con đường nhỏ trong hoàng cung. Lưu An cẩn thận đỡ đại mẫu không dám nói gì, hắn vốn cho rằng a phụ hành sự khốc liệt, không ngờ trước mặt đại mẫu, a phụ chỉ là con dê con ngoan ngoãn.
Hôm nay hắn thực sự mở mắt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com