Lưu Trường thấy Lưu An khiếp đảm như thế thì cười to:" Vậy ngươi thấy nên làm thế nào?"
Lưu An cẩn thận nói: ”Vấn đề bây giờ không đơn giản là chuyện ức hiếp trong thái học nữa, mà liên quan tới đối đầu giữa quyền quý và bình dân. Trương Xỉ vừa bị bắt, đã có vô số người cầu xin, đây là uy lực của họ ... Bất kỳ quân vương nào cũng không thể xem nhẹ lực lượng này, nếu không có họ, quân vương thành cô gia quả nhân."
"Cho nên con thấy không thể vội, trước tiên là thúc đẩy luật pháp, làm giảm bớt hiện tiện ức hiếp ở thái học, lấy đó là lý do thu hút sự chủ ý. Sau đó ngầm tăng quy mô cần sinh, thêm nhiều con đường bách tính nghèo khổ, trong vòng mười năm để họ không dễ bị ức hiếp nữa, trong vòng năm mươi năm có thể chống lại, trong vòng một trăm năm ..."
"Đủ rồi." Lưu Trường cắt ngang lời trang giang đại hải của hắn:" Ý ngươi là tạm lui bước, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất chứ gì?"
"Trẫm còn chưa chết, sao ngươi nhát gan như thế, có trẫm đây, ngươi sợ cái gì? Sợ chúng liên hợp lại phản đối à? Quân đội của trẫm vô dụng chắc?"
"Trẫm ra quyết định rồi, thanh tra thái học, đuổi hết kẻ không hợp cách đi. Sau đó nghiêm khắc trừng trị đám Trương Xỉ, để thái học là nơi chỉ luận tài, không luận xuất thân. Không cho đám quyền quý đưa những đứa con khó bảo vào học, dù sao chúng đâu tới để học.
Lưu An biến sắc:" A phụ, không được."
"Không phải con phản đối à phụ, mà đám thái học sinh hiện nay đều là con cháu trọng thần, hào tộc, để chúng tới thái học, nói cho cùng là tranh thủ họ ủng hộ, cùng quản lý Đại Hán."
"Hào tộc khác hào cường, tùy tiện một huyện lệnh cũng có thể giết hào cường, dù đắc tối với hào cường toàn thiên hạ cũng không vấn đề gì. Nhưng hào tộc thì khác, đại thần khắp triều, dù Lưu Kính Triều Thác cũng tính là hào tộc rồi, con của Lưu Kính cũng ở thái học, nếu xua đuổi những người này, thế cục khác ngay ... Toàn bộ quần thần trên triều liên thủ, mạnh như a phụ cũng có thể đối kháng được không?"
"A phụ, không phải con bất kính với người, con chỉ lo, như thế sẽ xuất hiện đại loạn, làm vậy quá gấp rồi."
Nhìn thấy Lưu An mặt đỏ bừng, nói chuyện không lưu loát nữa, sắc mặt Lưu Trường hòa hoãn hơn:" Trẫm hiểu ý ngươi, thong thả tiến tới là tốt. Nhưng đó là người khác, nãi công thì không."
"Nãi công đối phó với chúng đấy, chúng cũng không dám phản đối, dù giờ nãi công hạ lệnh xử tử Thị Nhân, cũng không tin chúng dám vì thế hận trẫm."
Lưu An hoang mang nhìn Lưu Trường, miệng đắng nghét:" A phụ nhất định phải như thế sao?"
"Ha ha ha ha, từ nhỏ tới lớn, nãi công làm việc chưa bao giờ có chuyện từ bỏ giữa chừng. Nhưng trẫm rất cao hứng, vì ngươi nói ra những lời đó, trong mắt trẫm, ngươi luôn là đứa nhóc bị cướp thịt mà khóc tu tu. Hôm nay trẫm mới nhận ra, ngươi cũng lớn rồi, có phán đoán của mình, trẫm không lo ngươi học trẫm, ngươi đã tìm được con đường của riêng mình."
"Không tệ, dù sao trẫm cũng không lo tương lai ngươi kế thừa, Đại Hán sẽ dân chúng lầm than nữa, mặc dù chưa tới trình độ của trẫm, nhưng cũng có thể thủ thành rồi. Nói không chừng sau này trong miệng đám thối nát, ngươi còn cao hơn trẫm."
Lưu Trường vuốt trâu, nghiêm túc nói:
"Trẫm cũng không phải nối hứng nhất thời, hiện giờ mới hai ba đời, còn xử lý được ... Thừa lúc chưa thâm căn cố đế mà cho một đao, dù chém không chết, trọng thương rồi, cũng dễ xử lý."
"Giống chuyện nữ tử cầu học ngươi làm, nếu trăm năm sau ngươi đề xuất ra, sợ là quần thần húc đầu chết ngay trước mắt ngươi."
Lưu An tựa hồ hiểu ra gì đó, hai cha con hiếm khi chân thành với nhau, gãi đầu:" A phụ, tuy người nói có lý, nhưng tiếp theo phải làm gì đây, người bắt trọng phụ, di đại mẫu lúc này nhất định đã tới Trường Lạc cung, Vũ Dương hầu còn ở Trường An, giờ hẳn là đang ở cửa hòng cung ... Còn cả Trương Xỉ, tuy trong phải do cô mẫu sinh ra, nhưng là do cô mẫu nuôi lớn ... Toàn là trưởng bối chí thân, con phải làm sao?"
"Hừm, sợ cãi gì, chẳng lẽ họ còn trên được quân vương à?"
"A phụ không sợ, người đóng cửa cung không cho ai vào là xong, nhưng con thì sao? Nếu bị trưởng bối bao vây thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ làm như a phụ, xử tử hết à?"
Lưu Trường rất không vui:" Vừa rồi còn khen ngươi, sao giờ lại ngu ngốc rồi, ngươi sợ họ làm gì? Trẫm chưa chết, không phải sợ."
Lưu An muốn nhổ nước bọt vạn lần, đây là vấn đề sợ hay không à? Cô mẫu tóm lấy mình, mình làm được gì, kêu lên a phụ ta là hoàng đế à? Hay là giam vào ngục.
Nhưng Lưu Trường không định bày kế cho Lưu An:" Dù sao thì cũng không thể dễ dàng thả những kẻ đó, lão già Vương Cao, chỉ biết tới học vấn, không bận tâm tới học sinh, loại này không xứng ở thái học, đuổi ông ta xéo tới nước Hạ. Về phần Thị Nhân, ngày ngày cùng hảo hữu uống rượu, không làm việc, bãi miễn tước vị, xéo tới Bắc Đình chăn ngựa! Còn Trương Xỉ, là do tử của trẫm mà làm chuyện người người phẫn nộ như thế, xử tử."
"Đi xử trí đi."
Lưu An cuống lên: "Còn cô mẫu ..."
"Sao trẫm ra thứ ngu xuẩn như ngươi nhỉ, tới gần đây, trẫm dạy ngươi." Lưu Trường bảo Lưu An tới gần, thì thầm dặn dò:
Khi Lưu An rời Hậu Đức Điện, Lữ Lộc tóm ngay lấy, cấp thiết hỏi:" An, bệ hạ xử trí Thị Nhân ra sao, có xử tử không?"
Lưu An không che giấu:" A phụ nói bãi miễn trọng phụ, đi Bắc Đình ..."
Lữ Lộc Thở phào:" Vậy thì tốt Thị Nhân không cố ý không xử chuyện này, trước đó vì chuyện này, Vương Cao đuổi rất nhiều người đi, hắn đang lo liệu, đúng là oan uổng."
"À phải, cô mẫu ngươi lúc này ở chỗ hoàng hậu, cẩn thận đấy."
Lưu An gật đầu:" Cháu biết, a phụ dặn rồi."
"Đại mẫu!"
Khi Lưu An từ cổng hét to chạy vào Vĩnh Thọ Điện, Lữ hậu sững sờ nhìn hắn hồi lâu:" Sao cháu cũng học trò này của a phụ cháu rồi! Tuổi ta đã cao, không chịu nổi hù dọa vậy đâu."
"Ngồi xuống đi."
Lưu An rất ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, thở dài.
Nhìn bộ dạng này của Lưu An, Lữ hậu vỗ trán:" Đừng có học a phụ cháu! Thứ khốn kếp đó dạy cái gì hay không dạy, lại dạy trò này ... Được rồi, cháu nói đi, có chuyện gì cứ nói là được, nếu dám học a phụ cháu, ta đuổi ngay ra ngoài."
Lưu An tức thì ngồi thẳng dậy:" Đại mẫu, người biết chuyện ở thái học chưa?"
"Biết một ít, nhưng không tỉ mỉ."
"Để cháu kể cho người nghe!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com