"Ngươi coi thường những hậu sinh xuất thân nghèo khổ chứ gì? Các ngươi có tư cách gì mà coi thường?"
"A phụ trẫm chẳng qua là đình trưởng, đại phụ ngươi là du hiệp ... còn ngươi nữa, a phụ ngươi là tên đồ tể thôi."
"Vì công lao của họ mà các ngươi mới có phú quý ngày nay, các ngươi không nghĩ tới lập công dựng nghiệp, lại bắt đầu đi khinh khi người xuất xuất thân bần hàn à?"
Lưu Trường chất vấn như hổ gầm sơn lâm, ngay cả đám thái học sinh đang xôn xao nghị luận cũng im tiếng, không dám nói nữa.
"Bắt lấy hai kẻ này, thẩm vấn, bắt tất cả đồng mưu."
Lưu Trường lệnh bắt Trương Xỉ và Phàn Thị Nhân xong thì nhìn Lưu An:" Ngươi tọa trấn, nếu thẩm vấn ra kẻ nào vì tình riêng mà thiên vị, xử tử ... Nếu có kẻ ỷ thân phận mà giải cứu chúng, xử tử!"
"Vâng!"
Lưu Trường rời đi, đám đại gia vội vàng bám theo, cuống hết cả lên.
"Bệ hạ, không thể xử lý như thế, nói cho cùng người đó tự sát mà, làm gì có ai đánh đập, Đại Hán cũng không có luật chửi người bị xử tử."
"Chửi mắng sỉ nhục khiến người chết, định tội sát nhân." Lưu Trường gằn giọng:" Giờ thì có luật rồi đấy."
Đám đại gia á khẩu, lại có người liều mạng nói:" Bệ hạ, chuyện này không phải là xử lý vài người là được, nói ra là do diện hạ tuyển quá nhiều cần sinh, mới có chuyện như thế."
"Ha ha ha, An, nghe thấy chưa? Người này nói ngươi mới là hung thủ."
Lưu An trực tiếp chỉ người đó:" Bắt kẻ này."
Giáp sĩ nhào bổ tới đè xuống, người khác không nói nữa.
Khi xe Lưu Trường rời đi, Phù Khâu Bá mặt mày bi thương, nơi này ông dốc hết tâm huyết cả đời, vậy mà ngày một tăm tối. Lữ Lộc lên tiếng:" Bệ hạ ... Kẻ vừa rồi ngôn từ ác liệt, nhưng nói không sai, chuyện này dựa vào xử trí vài người không thay đổi được. Bọn chúng tranh đấu không phải chỉ vì những người kia xuất thân nghèo khổ, cũng không phải vì đố kỵ, mà là vì lợi ích ... Học sinh nghèo khổ đều là người tài năng, còn đám thế gia thì đều dựa vào quyền thế mới vào được thái học, chúng sợ lợi ích của mình bị cướp .."
"Nên?"
"Bệ hạ lập trường riêng cho học sinh nghèo khổ, hai bên không liên quan, có lợi cho cạnh tranh, lại hóa giải mâu thuẫn."
Lưu Trường cười to:" Nghĩ hay lắm, có người bị ức hiếp, thế là đuổi người bị ức hiếp đi chứ gì? Nãi công muốn đuổi hết đám sâu mọt trong thái học đi."
"Thanh tra thái học, tiến hánh khảo hạch thống nhất thái học sinh, không đạt tiêu chuẩn là đuổi hết, bất kể thân phận thế nào, chỉ cần tuyển người đủ tài năng, không luận xuất thân!"
"Nếu có kẻ cần cuốn xéo, đó chính là những kẻ bắt nạt."
Lữ Lộc im re, không dám nói thêm nửa lời.
Náo động từ thái học gây ra rất nhanh làm cả Trường An xôn xao, chỉ lạ là chuyện này các báo đều đồng loạt im tiếng, dù có tranh luận, bàn tán, cũng chỉ diễn ra ở phạm vi nhỏ, chỗ riêng tư.
Nhìn thoáng qua không phát hiện, nhưng đề tài này thực sự đang khiến lòng người trĩu nặng, từ bách tính, tới hàn môn, huân quý, ít khi nào cùng chú ý tới một chủ đề như thế.
Tất cả đều nín thở đợi hoàng đế.
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường và Lưu An ngồi đối diện nhau, không có người ngoài, Lữ Lộc cũng đứng ngoài cửa, không cho ai tới gần.
"A phụ, con tra rõ rồi, người đó không nói dối. Cao sinh bị đám Trương Xỉ bức tử, chúng khi lên lớp, Thân Bồi Sinh tán dương văn chương của Cao sinh, tiếp đó mắng mỏ Trương Xỉ, bảo hắn học đồng song. Vì chuyện này mà Trương Xỉ hận Cao sinh, kéo theo nhiều hảo hữu sỉ nhục, cô lập, khiến Cao sinh không chịu nổi mà tự sát."
"Con còn phát hiện, chuyện này không phải chỉ có một, tất cả cần sinh con hạ lệnh chiêu mộ đều bị nhắm vào, khi lên lớp còn không được ngồi trên. Ở thái học biện luận, không được phép ngồi, không được phép nói khi chưa cho ... Thật quá đáng."
"Đám học sinh quyền quý coi cần sinh như lệ thần nhà mình, ép họ viết văn chương cho mình, chiếm đoạt thành quả ... Trong số đại gia thái học, không ít người từng ra mặt chỉnh đốn, nhưng không hiệu quả. Vài đại gia sẵn lòng làm chứng, chứng mình sỉ nhục có thể gây chết người. Còn học sinh không dám làm chứng, sợ đám triệt hầu báo thù ... Con lại phạm sai lần rồi."
Lưu An mặt mày ảm đạm:" Con nâng đỡ sĩ tử tầng thấp, không ngờ lại là hại họ."
"An, ngươi không sai." Lưu Trường vỗ vai hắn:" Chuyện ngươi làm vừa vặn chứng minh con cháu hào tộc mới qua hai ba đời đã quên gốc rễ, coi mình bất phàm, một đám không có tài năng, nếu để chúng lũng đoạn quan chức, Đại Hán làm gì còn tương lai. Chủ Phụ Yển nói đúng, ẩn họa hào tộc còn quá hào cường."
"Bây giờ hào tộc mới hai ba đời, nếu thêm bảy tám đời nữa còn khủng khiếp thế nào? Giờ mới tác oai tác quái thôi, một hai trăm năm nữa, chúng e là trực tiếp giết người rồi."
Lưu An hít sâu một hơi:" A phụ nói đúng, con xử lý việc này cũng chú ý tới điểm ấy."
"Khi xử trí danh sách thăng tiến, con phát hiện ra rất nhiều người quen biết, mà những kẻ này chẳng có chút tài năng nào, vậy mà đảm nhận vị trí quan trọng. Khi hỏi tới chúng nói dối không ngượng mồm, bao che thổi phồng nhau."
"Năm xưa nước Tần vì sao mạnh hơn các nước? Vì họ có tài là dùng, chỉ cần có thể giết người, có thể lập công là được thăng tiến. Còn Đại Hán giờ cha tam công, con cửu khanh, lũng đoạn quan tước."
"Không phải con đề bạt sĩ tử cơ sở là để đối phó hào tộc, con muốn làm cho người tầng dưới con đường thăng tiến. Nhiều hào tộc hiện nay đều xuất thân nghèo khổ, sĩ tử nghèo bây giờ, là hào tộc tương lai, đó là điều khó tránh. Nên điều con có thể làm là mở ra con đường mà thôi."
"Con thiết lập cần sinh, vốn còn tưởng con đường này rộng rĩ, không ngờ tạo thành thảm kịch."
"Cho nên vì thế mấy năm qua ngươi mới làm nhiều việc như thế, thiết lập học cung địa phương, bồi dưỡng tam lão, cho nữ tử tham gia, còn cả mấy cái khảo hạch cổ quái." Lưu Trường nhìn đứa con không nên nết:
Lưu An cúi đầu: "Vâng!"
Lưu Trường đột nhiên cười lớn:" Trẫm vốn tưởng ngươi muốn chứng minh bản thân, mới bày trò làm trẫm chú ý ... Nay xem ra trẫm sai rồi."
Lưu An thất kinh:" Con làm việc thiếu suy nghĩ, gây ra họa lớn như vậy."
"Được rồi, đừng sợ, ngươi thành a phụ rồi, chẳng lẽ trẫm còn đánh ngươi." Vân Sơ khoác tay:" Thái học không thể không trị, Lữ Lộc trên đường về nói lập trường khác cho học sinh nghèo khổ vào, để hai trường cạnh tranh, ngươi thấy sao?"
Lưu An do dự:" A phụ, đây là kiểu biện pháp gì vậy, không phải gây thêm mâu thuẫn, ép họ đối đầu à? Nếu thực sự làm thế, trăm năm sau thiên hạ đại loạn."