Hôm nay Lưu Trường chính thức tiếp nhận chức vị thái học đại tế tửu, thành lãnh tụ trên danh nghĩa của thái học. Đương nhiên, Lưu Trường cũng thuận tay tăng cường quản lý với thái học, sau này chuyện ở thái học do triều đường quyết định chứ không phải do đại gia các phái nữa.
Trước khi tới thái học, Lưu Trường còn chuẩn bị sung túc, chỉ đợi chốc lát, sự chuẩn bị của Lưu Trường đã tới bên Lưu Trường.
"Bệ hạ."
Phù Khâu Bá cười khà khà, ông già này mặc y phục kiểu Sở rộng rãi, có chút ý vị tiên phong đạo cốt. Lưu Trường rất hoài nghi mạch Tuân Tử có kỳ môn dị thuật kéo dài tuổi thọ không, Tuân Tử sống rất thọ, các đệ tử của ông chỉ cần không chết bất đắc kỳ tử thì đều sống rất lâu. Phù Khâu Bá nay ở "thư viện hoàng gia" chỉnh lý thư tịch, cả ngày nhàn nhã, chỉnh lý văn chương, xem sách, sống rất có tư vị.
Lưu Trường thông thường không quấy nhiễu ông, trừ khi cần học vấn mới gọi ông tới bên cạnh:" Phù Khâu công gần đây chẳng có văn chương gì mới cả."
Chẳng phải Trường lão gia thích văn chương, mà văn chương của Phù Khâu Bá hay tâng bốc y.
"Gần đây thần viết ít sách nội chính, nếu bệ hạ nhớ văn chương của thần, thần về sẽ viết vài bài."
"Ha ha ha, viết sách mới là đại sự, không sao, khanh cứ viết tốt tác phẩm của mình là được.
Khi Lưu Trường dẫn Phù Khâu Bá tới thái học thì Lưu An đã an bài mọi việc thỏa đáng rồi, Lưu Trường thậm chí chẳng cần làm gì, lộ mặt ra là được. Thằng nhãi đó năng lực làm việc ngày một tiến bộ rồi. Sau khi thực hiện các nghi thức xong, Lưu Trường triệu tập đại gia các phái tới nói quy hoạch tương lai của thái học. Rất nhiều đại gia vang danh thiên hạ đứng lên thao thao bất tuyệt nói suy nghĩ của mình, thực ra chẳng có gì thực chất, chỉ ba hoa bốc phét khoe văn hóa thôi, coi như một phần nghi thức.
Phù Khâu Bá vuốt râu cười nói:" Bằng vào nơi này có thể thấy Đại Hán văn phong xương thịch, đều là công đức của bệ hạ."
Lưu Trường cười ha hả.
Khi Lưu Trường và Phù Khâu Bá chuẩn bị rời khỏi nơi này thì đột nhiên có người từ bên cảnh nhảy ra, chưa đợi giáp sĩ bắt lấy đã quỳ trước mặt Lưu Trường.
"Bệ hạ! Học sinh có tấu."
Lưu Trường thô bạo đẩy giáp sĩ chắn trước mặt, đi tới, nhìn thấy một người trẻ tuổi quỳ giữa đường. Bầu không khí xung quanh đông cứng, sắc mặt mấy đại gia khó coi, đám học tử cũng trầm mặc.
Không khí náo nhiệt biến mất.
Lưu Trường nheo mắt, bằng phản ứng xung quanh là y biết nhiều người nhận ra hắn, xem ra không phải chuyện tầm thường, nhìn chàng trai gầy gù, da đen, không giống người đại hộ:" Ngươi đứng dậy đi ... Tới đây."
Người trẻ tuổi cúi đầu đứng dậy, tới bên Lưu Trường.
"Ngươi có chuyện gì?"
Vương Cao vội tới giải thích:" Bệ hạ, không cần ..."
"Trẫm hỏi ngươi à?"
Lưu Trường nghiêng đầu sao, ánh mắt lãnh khốc làm Vương Cao nói không ra lời, đầu cúi xuống.
"Bệ hạ, thần có oan tình." Người trẻ tuổi hai bắt đỏ hoe, toàn thân run lên vì kích động:" Tháng trước, đồng song Cao sinh của thần bị mưu hại trong thái học, không ai hỏi tới, xin bệ hạ phân xử."
Thời khắc đó đám thái học sinh xôn xao, mấy vị đại gia biến sắc, Vương Cao tức giận mắng:" Ngươi nói bậy bạ gì đó, Cao sinh tự sát, sao có thể nói là mưu hại, ngang ngược vô lý, ngươi ..."
Còn chưa nói hết Vương Cao đã như cái bao tải nát bay lên, bị Lưu Trường tóm lấy ống tay áo kéo tới bên cạnh:" Còn dám chen vào, trẫm giết ngươi."
Vương Cao trước mặt nhiều người như thế không sợ, mắng:" Bệ hạ cứ ..."
"Người đâu, bắt kẻ này."
Lưu An lên tiếng trước, giáp sĩ trực tiếp đè Vương Cao xuống đất, bịt miệng, đưa khỏi nơi này.
Lưu Trường mặt âm u nhìn Vương Cao bị đưa đi, liếc Lưu An một cái, Lưu An khẽ lắc đầu.
Lưu Trường hiểu ý hắn, muốn giết cũng không thể giết ở nơi này .. Lưu Trường nhìn hậu sinh trẻ:" Trước mặt mọi người, nói cho rõ ràng.
Người trẻ tuổi kể, hắn và Cao sinh là đồng hương, đều là con cái nhà tầm thường, một người là con của thợ mộc, một là con của nông phu, nhờ thủa nhỏ học tập xuất sắc mà được vào quốc học, gọi là cần sinh.
Lưu Trường thừa nhận, Lưu An chuyện này làm không tệ, giúp học sinh bần khổ có cơ hội vào thái học, nhưng lại tăng thêm mâu thuẫn, vì trước kia học ở thái học toàn là quý tộc, tệ lắm là hàn môn. Thế nên học sinh từ nhà bách tính tới, càng cần mẫn hơn, bị đám con cháu quý tộc ghen tỵ, thậm chí sỉ nhục.
Cao sinh vì văn chương hết sức ưu tú, khiến con cháu quý tộc bất mãn, tìm mọi cách sỉ nhục đứa con của thợ mộc này, không cho phép ai kết giao, thậm chí là trò chuyện với hắn. Vì quy định của thái học, chúng không ra tay, nhưng dùng ngôn ngữ sỉ nhục.
Liên mấy tháng sỉ nhục, thái học sinh kia rốt cuộc không chịu nổi mà tự sát.
Người trẻ tuổi khóc hết nước mắt, bị đám người kia gây sức ép, hắn không dám nói chuyện với Cao sinh, nhưng từ khi Cao sinh qua đời, mỗi lần nằm mơ đều thấy đồng hương, khiến hắn ngày một hối hận, muốn đòi lại công bằng cho đồng hương.
Chỉ là Trường An là Trường An của hào tộc, thái học là thái học của hào tộc.
Hắn đi khắp nơi, không ai dám phân xử, tới đình úy, đình úy chỉ lập án, vì Cao sinh tự sát, nên không thể làm gì ... Hắn tìm Vương Cao, Vương Cao nói đây là ân oán cá nhân, phải đi tìm đình úy ... hắn đi tìm thái học lệnh Phàn Thị Nhân, nhưng thân phận thấp kém chẳng tới được cửa.
Thừa lúc hôm nay hoàng đế tới thái học, hắn rốt cuộc lấy dũng khí nhảy ra.
Thái học sinh xung quanh cũng nhiều người mặt mày phẫn nộ đứng ra lên tiếng, tất nhiên cũng có không ít kẻ sợ hãi.
Lưu An mặt mày âm u, hành vi của những kẻ này đúng là vả mặt hắn, hắn đưa người ta vào thái học sau đó bị bức tử, đem việc tốt thành chuyện xấu. Sắc mặt Lưu An khó coi cực điểm.
Lưu An bình tĩnh hỏi:" Phàn Thị Nhân đâu?"
"Có thần." Phàn Thị Nhân vội từ bên chạy ra, mồ hôi đầy đầu:
Lưu Trương tung chân đá trúng ngực hắn, Phàn Thị Nhân hự một tiếng bay đi, nằm trên mặt đất, đau đớn ôm ngực.
"Trẫm bảo ngươi quản lý thái học, ngươi quản lý thế này đây hả?"
"Thần .... Thần ... Có tội."
Lưu Trường quét mắt nhìn quanh, thấy kẻ nào sợ hãi là biết chúng là hung thủ mà người trẻ tuổi nói, chưa kịp lên tiếng một tên quỳ xuống, nước mắt đầm đìa:" Cữu phụ tha mạng."
Không ngờ là Trương Xỉ, nhi tử của Trương Ngao, con nhà đại tỷ của Lưu Trường, có điều do thiếp sinh ra.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com