Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 987 - Chương 988: Gươm Có Mài Mới Sắc.

Chương 988: Gươm có mài mới sắc.

"Gọi đại tỷ! Gọi đại tỷ!" Lưu Linh ôm đứa bé trong lòng chơi đùa với nó:

Đề Oanh bất lực nói:" Phải gọi là cô mẫu mới đúng, sao có thể gọi là đại tỷ?"

Tiểu Lưu Thiên sao biết mấy cái đó, chỉ biết ngoạc miệng cười như ngốc.

Lưu Linh càng kích động:" Đại tỷ, nhìn nó này, muội cảm giác như đang bế a phụ ấy."

"Muội không lớn hơn nó bao nhiêu, gọi cô mẫu chẳng phải muội già à?"

Đề Oanh cười gượng không cãi được, Lưu Linh nói luôn mồm không nghỉ:" Đại ca của muội đâu?"

"Tới thái học rồi, nói là muốn để a phụ làm tế tửu gì đó."

Lưu Linh chơi một lúc đã chán, trả đứa bé cho Đề Oanh:" Vậy hôm khác muội lại tới, đại tỷ, có thời gian tới Trường Lạc cung tìm muội, giờ muội sống ở đó, không về Vị Ương cung nữa ... A mẫu cứ mắng muội."

"Muội cũng đừng suốt ngày chọc giận a mẫu."

Lưu Linh nhún nhảy ra khỏi phòng, nhưng không vội về ngay tới hậu hoa viên tìm kiếm, tìm rất lâu không thấy, liền tới tiền viện. Tiền viện rất nhiều người, ai cũng biết thân phận của nó, đều hành lễ bái kiến, Lưu Linh không đáp lễ, mắt không ngừng tìm kiếm, đột nhiên, nó tìm thấy rồi.

Vệ Văn Quân đang học bài, chợt nhìn thấy Lưu Linh, nó kinh hãi, nhớ tới lời a mẫu dặn, xoay người bỏ chạy.

"Ngươi đứng lại cho ta."

Lưu Linh vội đuổi theo, lần này Vệ Văn Quân không nghe lời nữa, chạy thục mạng. Hiển nhiên, nó không chạy nhanh bằng Lưu Linh, chạy được một đoạn thì Lưu Linh nhào tới như sói đói, chiêu thức tổ truyền, giống y hệt ai đó. Hai cung nữ phụ trách chiếu cố công chúa sợ cứng người, vội vàng đi tới đỡ công chúa lên, tránh công chúa cưỡi lên lưng đứa bé kia. Lưu Linh giận lắm, giữ chặt lấy tay Vệ Văn Quân, thở dốc:" Ngươi thấy ta không ngờ còn dám chạy, ngươi nghĩ ta là người thế nào?"

"Công chúa là người tôn quý nhất thiên hạ, phó không dám vô lễ." Vệ Văn Quân bò dậy, giữ tư thế hành lễ:

Lưu Linh chống hông đứng trước mặt nó:" Khắp cái Trường An không ai dám thấy ta mà bỏ chạy, ta cho ngươi biết, lần sau dám chạy nữa, ta nấu ngươi! Biết chưa?"

Vệ Văn Quân kinh hãi:" Công chúa tha mạng, ăn phó không ngon đâu."

Lưu Linh cười ngã lăn ra.

"Đứng lên đi, chơi với ta, ngươi biết chơi ngựa trúc không?"

"Phó không biết."

"Ta dạy ngươi."

Khi Lưu An trở về, nhìn thấy hai đứa bé chơi tưng bừng ở tiền viện, hắn nheo mắt. Ngày hôm sau Vệ Văn Quân liền có thêm một sư phụ, Trương Phu, dạy nó kiếm pháp, võ nghệ ..

Trong phủ thái úy, Lưu Linh kích động kể cho sơn dương đại phụ của mình nghe về thằng bé thú vị kia.

"Đại phụ, người không biết, nó ngốc lắm, chơi cũng không biết, toàn thua cháu ... Ha ha ha, tay chân lóng ngóng, cứ ngã suốt ... Cháu chưa từng thấy ai ngốc như thế. Nhưng nó rất tốt, cháu cho nó đồ ăn, nó giữ lại cho muội muội trong nhà ... Nó đang đọc sách, có điều kém lắm, chẳng biết được mấy chữ, tóm lại là không bằng đại ca cháu. Đại ca cháu có vẻ thích nó lắm, nhìn nó luôn nheo mắt lại, cười rất tươi.”

"Ồ vậy à ..." Hàn Tín nheo mắt lại, cười rất tươi:

"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, có được năng thần như thế, tái ngoại sẽ trăm năm yên tình."

"Chuyện Phó Dương Lăng đơn kỵ diệt tặc tù đã truyền khắp Đại Hán, có hơn 20 tờ báo bàn luận chuyện này. Nho gia nói hắn là Hổ thần, Hoàng Lão nói, hắn là năng thần đại trị, ngay cả Pháp gia cũng tôn sùng không thôi ... Có hắn tọa trấn nước Hạ, biên tái Đại Hán yên ổn rồi."

Lữ Lộc cười suýt lệch cả mồm.

Lưu Trường rất khó chịu, ba chữ trẫm không vui gần như viết rõ trên trán:" Thì sao nào, chẳng qua là xông vào một cái bộ lạc giết tù trưởng của bọn chúng thôi, trẫm cũng làm được, trẫm thậm chí còn chém hết cái bộ lạc đó từ trên xuống dưới một lượt."

"Bệ hạ, người đời xưng tụng không chỉ là sự vũ dũng của hắn, mà còn cả mưu lược, hắn nhiều lần tỏ thiện chí với những người này, có được hữu nghị của chúng, thông qua hành động vĩ đại này, hoàn toàn chinh phục được đám man di. Nay người Hồ sống ở tái ngoại Đường Yên, đều phải dựa vào nước Hạ. Phó Thanh khuyên can bọn họ, cho họ mục trường rõ ràng, phân chia công bằng, mọi người rất công bằng, đây là tài quốc tướng."

Có thể nhìn ra, Lữ Lộc lần này tâm phục khẩu phục Phó Thanh.

Sĩ nhân Đại Hán khát vọng nhất ba việc, đó là giáo hóa man di, dương uy bên ngoài, lấy thịt chia đều, ba chuyện đấy Phó Thanh đều hoàn thành, sĩ nhân ra sức thổi phồng, báo chí không ngừng kể sự tích của hắn, địa phương nghị luận uy của hắn.

Toàn bộ Trường An, chỉ có Trường lão gia ra, ai cũng vui cả.

Nghe Lữ Lộc tâng bốc, mặt mày Trường lão gia càng khó coi.

Chủ Phụ Yển đứng trong đám lang trung cách không xa, bước ra chất vấn:" Lữ thị trung, sao lại chủ thứ bất phân, nói năng linh tinh."

Lữ Lộc ngớ người.

"Có câu có hiền quân mới có năng thần, như Lý Mục Liêm Pha, không có quân vương dùng họ, sao có thể gọi năng thần? Cuối cùng chỉ chết uổng mà thôi, vì có thánh thiên tử như bệ hạ, mới có năng thần như Phó tướng. Ngài một mực ca ngợi công đức Phó tướng, không một lời nói tới bệ hạ là ý gì?"

Lữ Lộc mặt nhăn nhó như đang ăn mỹ vị thì phát hiện ra con ruồi.

Lưu Trường mừng lắm, vờ vịt vuốt râu nói:" Được rồi, không thể nói thế được, Phó Thanh có chút bản lĩnh, trẫm không có công gì."

"Bệ hạ, sao có thể xem nhẹ bản thân như thế, những lời này thần không đồng ý. Thần nghe nói, Phó Thanh là tên phóng đãng ở Trường An, chuyên lạc việc ác, sau lấy cờ bạc làm vui, hỏng gia môn, mất tài sản. Bệ hạ giúp đỡ hắn, mài rũ hắn, không có bệ hạ, sao có Phó Thanh hôm nay?"

"Bệ hạ không thừa nhận có công thần chết ngay trước mặt bệ hạ."

Chủ Phụ Yển đùng đùng nổi giận, nếu không nghe lời hắn nói, chỉ nhìn bộ dạng của hắn, còn tưởng là Chu Xương.

Hành vi này làm Lưu Trường cũng choáng, giọng điệu không chắc lắm:" Trẫm có công ..."

Chủ Phụ Yển bấy giờ mới thỏa mãn lui lại.

Các lang trung nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, đã nghe thấy đại thần liều chết khuyên can, ép hoàng đế thừa nhận tội, chưa từng nghe thấy lấy cái chết ép hoàng đế nhận mình có công.

Lưu Trường mặc dù không thích Phó Thanh, nhưng là người có công ắt thưởng, y vẫn tăng thêm thực ấp cho Phó Thanh. Lưu Trường là người thưởng phạt phân minh, khi xưa Phó Thanh làm huyện lệnh, Lưu Trường tuy áp hắn xuống, làm hắn không tiến lên được, nhưng bổng lộc vẫn tăng, suýt nữa khiến Đại Hán có vị huyện lệnh nhận bổng lộc cửu khanh.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment