"Còn dám cãi à? Chổng mông lên."
Vệ Văn Quân lau nước mắt, tủi thân chổng mông lên, Vệ Ẩu cầm gậy gỗ, đánh mấy cái.
"Thằng nhãi này, vừa sống yên ổn được vài ngày đã bắt đầu sinh sự à, công chúa mà con có thể trêu chọc sao? Con muốn hại chết cả nhà à?"
"Con không trêu chọc công chúa ... Nó cho con đồ ăn vặt."
"Còn nói là không à, thái tử điện hạ lại nói dối sao? Thái tử bảo ta quản giáo con cho nghiêm, chẳng lẽ thái tử cố ý đối phó với một thằng nhãi.
Vệ Văn Quân mặt đầy ủy khuất, nói không ra lời.
Vệ Ẩu thấy con như thế bỏ gậy gỗ xuống, xoa đầu nó:" Con à, mẹ biết con nghĩ cho trong nhà, nhưng không phải ai cũng có thể thân cận, thái tử lương thiện, nếu mẹ cầu xin, thế nào cũng cho con đi đọc sách. Nhưng mẹ không làm thế, vì sao? Vì thái tử không có nghĩa vụ làm vậy, chúng ta không cần lấy lòng thái tử, chỉ cần thái tử đừng ghét là được."
"Công chúa là ai chứ, là thịt trong lòng bệ hạ, được sủng ái, khi mẹ hầu hạ thái tử phi, thường nghe thấy họ bàn luận ... Người như thế, chúng ta không thân cận được đâu, phải nhớ xuất thân của chúng ta."
Vệ Văn Quân không nhịn được nói:" A mẫu, không phải con cố ý tiếp cận, là công chúa ngăn con lại."
"Bất kể con cố ý hay không, nhớ cho mẹ, sau này thấy công chúa thì chạy, chạy không được thì quỳ xuống thỉnh tội, không được nhìn."
"Con biết rồi a mẫu."
Vệ Ẩu xoa đầu con, hồi lâu nói:" Văn Quân ... Nếu mẹ tìm cho con a phụ, còn có đồng ý không?"
Trịnh Quý là người Bình Dương, Hà Đông, một hào tộc đương địa, vì Triều Thác đả kích hào tộc, nên tới tìm Bình Dương hầu, mong thông qua quan hệ của Bình Dương hầu tránh tai họa. Chỉ là vị tộc nhân trẻ này tới Trường An, bị sự phồn hoa ở đây quên mất đường về, quên luôn gia tộc, suốt ngày chơi bời các nơi.
Cũng ở Bình Dương hầu phủ, hắn quen quả phụ mỹ diễm này.
Trịnh Quý mồm miệng khéo, thừa lúc Vệ Ẩu hoàn cảnh không tốt, toàn diện tấn công ... Chuyện này trong Bình Dương hầu phủ ai cũng biết.
Thời gian qua Trịnh Quý thi thoảng phái người tới tìm, có ý muốn nạp nàng làm thiếp. Vệ Ẩu không ngốc, nàng biết ý đối phương, nay nàng là người bên cạnh thái tử, tuy là gia nô, nhưng ra ngoài, vẫn là rất ghê gớm.
Huống hồ bây giờ hào cường không dễ sống, trước kia họ lấy lòng Bình Dương hầu mà hầu hạ như trưởng bối, thái tử còn cao quý hơn không biết bao lần.
Vệ Ẩu biết, nhưng lòng không giận.
Kỳ thực con người Trịnh Quý không tệ, cao ráo đẹp trai, không phải lo ăn mặc, tính khí tốt, không bao giờ đánh mắng người khác, biết dỗ người khác vui, nếu theo hắn không tệ ... Nhưng có một điều, thê tử của hắn họ Tào, nghe nói là người vô cùng ngang ngược, làm Trịnh Quý không muốn ở nhà.
Trong lòng Vệ Ẩu đắn đo lắm.
Vệ Văn Quân lấy trong ống tay áo ra mấy đồng tiền:" A mẫu, con có thể nuôi người."
Vệ Ẩu nổi giận vung tay tát:" Tiền ở đâu ra?"
"Thời gian trước con giúp một đại huynh ở tiền viện quét dọn, huynh ấy cho con." Vệ Văn Quân rơm rớm nước mắt nói:
Vệ Ẩu chua xót, bế con lên:" Mẹ biết rồi, biết rồi, không tìm a phụ cho con nữa, con nuôi mẹ ... Mẹ đợi hưởng phúc."
Vệ Ẩu dỗ dành rất lâu mới khiến Vệ Văn Quân ngừng khóc, Vệ Văn Quân cho hai đứa muội muội ăn cơm còn Vệ Ẩu cho nữ nhi nhỏ nhất bú. Cả nhà ăn no, Vệ Ẩu chuẩn bị đi làm việc, chợt có tiếng gõ cửa, Vệ Ẩu thất kinh cầm lấy tiền, chợt nhớ tới cái gì mới bỏ xuống, vội đi ra mở cửa. Có vài người đứng ngoài cửa, đi đầu là thái tử, còn có thị nữ.
Vệ Ẩu vội hành lễ bái kiến:" Không biết thái tử tới, xin thứ tội."
"Không sao, ta đến xem sao, con còn nhỏ, đừng đánh quá."
"Đa tạ điện hạ quan tâm, thằng nhãi đó không ra gì, thiếp thân giáo huấn rồi. Mời điện hạ vào."
Lưu an xua tay:" Ta không cần vào nữa."
Vệ Ẩu bảo Vệ Văn Quân ra, nhìn gương mặt sưng đỏ của nó, Lưu An gật gù, ăn đòn là tốt.
"Con thiếp thân còn nhỏ, không biết lễ, công chúa ngăn lại, nó không biết hành lễ tránh đi, xin điện hạ trách tội."
Vệ Văn Quân chợt nhớ tới lời a mẫu dặn, vội vàng quỳ xuống.
Lưu An cười lạnh, khôn thế này còn dám nói không cố ý tiếp cận, tí tuổi đầu dám nhăm nhe công chúa, sao có thể tha ngươi. Những người khác nhìn bộ dạng đó của Vệ Văn Quân gật gù, tiểu tử này lễ phép, không tệ."
"Làm mẹ không thể chỉ biết chiều chuộng con, phải để nó học tập mới làm được việc lớn ... Thế này đi, sau này đừng để nó rảnh rỗi ở hậu viện nữ, tới tiền viện đi, ta sẽ tìm sĩ tử tốt nhất dạy nó.
Vệ Ẩu nghe vậy lòng mừng rỡ, kích động lạc cả giọng:" Con gia nô, sao dám đi học ạ."
"Không sao, cứ loanh quanh ở hậu viện không hay, nên đọc sách, biết lễ nghĩa cũng tốt."
"Đa tạ đại ân điện hạ."
Thái tử rời khỏi nơi này, Vệ Văn Quân rụt rè theo bên cạnh, trong lòng hoang mang. Lưu An quan sát thằng nhãi này, nhìn thế nào cũng thấy vẻ tiểu nhân gian trá, cực kỳ ngứa mắt. A phụ nói quả nhiên không sai, tí tuổi đầu có cái tướng gian tặc, phải quản giáo.
Hai người tới tiền viện, Lưu An nhìn quanh, chợt cười, gọi:" Điền Do! Ngươi lại đây."
Một văn sĩ đang nóng nảy quát mắng tả hữu, nghe gọi liền tới trước mặt Lưu An, hành lễ bái kiến.
"Ngươi còn chưa có đệ tử phải không? Đứa bé này tên Vệ Văn Quân, cho ngươi làm đệ tử, ta nói trước, phải dạy cho tốt, không được vì nó còn nhỏ mà lơi lỏng! Ta bằng tuổi nó đã đọc sử rồi, nó còn chưa biết chữ, dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất mà dạy."
Điền Do ngớ người:" Điện hạ, thần không biết chăm sóc trẻ con."
"Không cần chiếu cố, a mẫu nó ở hậu viện, ngươi phụ trách dạy dỗ là được."
"Học vấn của thần e thằng tiểu tử này không thể kế thừa."
"Cứ dụng tâm mà dạy, xem nó học được bao nhiêu."
Lưu An đã nói thế Điền Do không tiện từ chối nữa:" Thần biết."
Vệ Văn Quân ở lại bên lão sư, thái tử vui vẻ rời đi.
Lúc này Điền Do cầm sách lên:" Hôm nay ta dạy ngươi một trăm chữ, mai nhất định phải nhớ, nếu không viết ra được ... Hừ hừ, ta không cần biết thân phận ngươi là gì, dù là con tư sinh của điện hạ, ta cũng đánh."
Vệ Văn Quân lớn tiếng nói:" A phụ ta là Bình Dương hầu kỵ nô Vệ Anh, ta không phải con tư sinh."
Điền Do ngớ người, lập tức cười:" Được, có cốt khi, xem khi ngươi ăn đòn có còn cốt khí như thế không."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com