Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 985 - Chương 986: Hai Bộ Mặt Âm U.

Chương 986: Hai bộ mặt âm u.

Lưu Trường lại nhìn người trẻ tuổi:" Ngươi tên là gì nhỉ? Chủ Phụ ..."

"Chủ Phụ Yển người ngước Tề ạ."

"Sao nghe như khẩu âm Triệu?"

Chủ Phủ Yển ưỡn ngực ngẩng đầu:" Thần trước tiên học thuật Tung Hoành ở Tề, sau thấy khó thành chuyện lớn, liền học Xuân Thu, Dịch ... Nho sinh nước Tề nhiều tiểu nhân, có lời xúc phạm bệ hạ, thần tranh luận với chúng, chúng không dung. Sau tới Triệu không được dung, tới Yên lại bị chúng không dung, rồi tới Đường ..."

"Lại không dung chứ gì? Trẫm nghe nói ngươi là học sinh bị thái học chủ động khai trừ, vì sao thế?" Lưu Trường tò mò:

"Bệ hạ, lãnh tụ cũ của Phù Khâu Bá trước kia suốt ngày nịnh bợ bệ hạ, ý đồ thông qua phương thức này để được bệ hạ ân sủng, bệ hạ là ai chứ, chẳng lẽ vì người ta nịnh bộ mà trọng dụng? Thần tới thái học liền dâng thư mắng Phù Khâu Bá, Thân Bồi tới khuyên, thần mắng Thân Bồi, bây giờ Vương Cao ..."

"Thôi, thôi, trẫm biết vì sao các nơi không dung người rồi." Lưu Trường làu bàu:

"Bệ hạ, thần thẳng thắn, không thèm đứng chung hàng ngũ với loại tiểu nhân."

Chủ Phụ Yến giọng vang vang, mỗi lần nói chuyện đều rất to, nói chuyện với hoàng đế như thế là tội đại bất kính, Lưu Trường không để ý, phất tay:" Trẫm xem thư ngươi dâng lên, cái khác không nói, nhưng ngươi nói trẫm quá mềm yếu, trẫm mềm yếu thế nào?"

Chủ Phụ Yến không hoảng:" Bệ hạ, ý thần không phải bệ hạ mềm yếu, mà là bệ hạ quá nhân từ, đây là phúc của bách tính, nhưng có gian tặc lợi dụng nhân từ của bệ hạ."

"Bệ hạ cho tự do đàm luận học vấn, nhưng chúng lại tùy ý đả kích chính sách triều đình, thảo phạt tam công cửu khanh, chẳng lẽ đám thái học sinh chưa từng làm hương lại lại hiểu cách trị quốc hơn đại thần trong triều?"

"Đối với các triệt hậu các nơi, bệ hạ vì lòng nhân ái, chưa từng trừng trị nghiêm khắc, triều đình đả kích hào cường, chẳng lẽ hào cường nguy hại hơn hào tộc? Đám hào tộc này nếu có thể kế thừa phong thái tổ tiên, ra sức vì nước, dốc lòng vì bệ hạ đã đành. Bọn chúng ở địa phương làm điều tàn ác, ức hiếp bách tính. Bệ hạ trừng trị hào cường, nên đả kích hào tộc, họa hào tộc còn quá hào cường."

Thân là hào tộc, mặt Lữ Lộc biến sắc, song không nói gì cả.

Lưu Trường trầm tư:" Hào cường không có công với xã tặc, nhưng hào tộc thì có, nếu tùy ý xử tội, sẽ khiến người thiên hạ không dám ra sức vì Đại Hán thì sao?"

"Nếu vô cớ nhắm vào hào tộc thì tất nhiên là thế, có điều bệ hạ đâu nghĩ diệt trừ họ? Triều Thác hạn chế chư hầu vương, chẳng lẽ bệ hạ không thể hạn chế hào tộc? Tước vị thế tập, nếu con cháu có công thì thế tập, không công thì giảm bớt thực ấp và tước vị ... Sao có thể để hào tộc tồn tại cùng quốc gia."

Lưu Trường nhìn Chủ Phủ Yển đầy thâm ý:" Ngươi có tài đấy, phong ngươi làm lang trung, sau này ở bên cạnh trẫm đi."

Chủ Phụ Yển mừng rỡ bái tạ.

Khi Lữ Lộc dẫn Chủ Phủ Yển ra ngoài, nhắc nhở hậu sinh cao ngạo này:" Ngươi còn trẻ, sau này chuyện khuyên gián như thế ít làm thì hơn, nếu thực lòng khuyên gián, có thể thông qua cách ôn hòa ..."

Chủ Phụ Yển mắng Lữ Lộc:" Ngươi suốt ngày ở bên thánh thiên tử, không dám khuyên giản, định ám chỉ bệ hạ không dung nạp khuyên gián so, ta không thèm làm bạn với loại tiểu nhân a dua xu nịnh."

Hắn lớn tiếng nói rời đi.

Chuyện Chủ Phụ Yển bằng vào dâng thư khuyên gián được trọng dụng mà vang danh Trường An.

Thế là không ít người viết thư cho hắn, mời hắn tham gia yến hội.

Kết quả tất cả bị hắn chửi mắng tàn tệ, làm người ta không xuống thang được.

Lưu Trường đang ở trong phòng, bế tôn tử, yêu thích vô cùng.

Vì trời lạnh, Lưu Trường không muốn để hoàng tôn tới hoàng cung gặp mình, nên chuyên môn tới phủ Lưu An thăm hoàng tôn.

Lưu Thiên rất giống Lưu Trường, nhìn thấy Lưu Trường là cười ngốc nghếch, đúng là cùng mạch truyền thừa.

Lưu Linh đứng bên không nhịn được kêu lớn:" Con muốn xem do tử, con muốn xem do tử."

Lưu Trường hạ người xuống cho nó xem, Lưu Linh nhìn do tử béo ú thì thích lắm, cầu khẩn được bế.

Lưu An ở ngoài tò mò nhìn người trẻ tuổi này, làm sao hắn có thể được thăng tiến sau khi khuyên gián a phụ? Chủ Phụ Yển trông không cao lớn, nhưng cao ngạo, đối diện với ánh mắt của thái tử, hắn còn nhìn lại.

"Nghe nói ngươi từng học thái học, không biết theo ai?"

"Từng theo Thân Bồi công."

"Ồ, Thân Bồi công à, Nho gia đúng là nhân tài lớp lớp, vốn chỉ nghĩ có Công Dương như thế, không ngờ còn có người như ngươi, thật làm người ta hâm mộ.

"Vâng."

Hai người nói chuyện thiếu tự nhiên, chỉ vài câu đã chẳng còn gì để nói.

Lưu Trường trong lòng bế trưởng tôn, chẳng để ý tới họ, dặn dò Đề Oanh và thị nữ:" Thời tiết lạnh thế này, đừng bế con đi khắp nơi, nếu thái hậu muốn gặp nó cũng đừng mang tới ... Đợi thời tiết ấm hơn hẵng hay. Hoàng hậu làm cho nó vài bộ y phục."

Tiểu công chúa hết hứng chơi với do tử ra ngoài sân lang thang.

Nó không thích phủ của đại ca, người ở đây vô vị, toàn nói thứ nó không hiểu.

Nó như con gà trống kiêu ngạo đi tuần thị lãnh địa của mình, đột nhiên có người đối diện đi tới, thấy nó một cái xoay người chạy.

Lưu Linh sáng mắt đuổi theo:" Đứng lại."

Vệ Văn Quân khiếp đảm dừng lại, nhìn nữ hài cao lớn trước mắt, mắt đầy sợ hãi.

"Ngươi là ai, vì sao ở đây?"

"A mẫu thần ở đây hầu hạ thái tử phi, ta ở nhà một mình nên ra ngoài đi chơi."

"Ồ." Lưu Linh gật gù nhìn tên nhóc yếu ớt:" Tên ngươi là gì?"

"Vệ Văn Quân."

"Ha ha ha, Văn Quân à? Sao nghe như tê nữ hài?"

Vệ Văn Quân đỏ mặt:" Vốn là Trường Quân, vì kỵ húy ..."

"Ta có đồ ăn, chơi với ta nhé? Ta cho ngươi." Lưu Linh xòe đồ ăn vặt ra:

Vệ Văn Quân lắc đầu:" A mẫu nói, đại trượng phu vô công không thụ lộc ... Ta không thể ăn không đồ của ngươi."

"Ha ha ha, ngươi mà là đại trượng phu à, còn không cao bằng ta, ngươi bao tuổi?"

"Năm tuổi .."

"Năm tuổi thì không gọi là đại trượng phu, mà là tiểu trượng phu."

Vệ Văn Quân tất nhiên không dám phản kháng, Lưu Linh nhìn nó ăn đồ ăn vặt, vỗ vai:" Ta là Lưu Lão Ngũ, sau này có ai bắt nạt ngươi thì báo danh ta, hiểu chưa?"

Vệ Văn Quân đang định đáp đột nhiên cảm giác gì đó, nó quay đầu lại.

Chỉ thấy đằng xa có một nam nhân cực kỳ khôi ngô, cả đời này nó chưa từng thấy nam nhân cao lớn đến thế, lớn tới mức đáng sợ, mặt âm u nhìn nó. Bên cạnh có một nam nhân nhỏ hơn, nhưng cũng nhìn nó bằng bộ mặt âm u.

"A phụ!"

"Đại ca."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment