Lưu Trường rốt cuộc cũng ăn xong, trực tiếp dùng tay áo lau mặt, không vui nói:" Hôm nay dù ngươi không tới, trẫm cũng phái người gọi ... Hoàng Lão các ngươi có biết quản người không?"
"Dạ." Lưu An không hiểu:
"Trước kia Phù Khâu Công quản lý thái học, tuy thái học sinh không an phận, nhưng nhân tới lớp lớp, trăm nhà đua tiếng. Sao tới Hoàng Lão các ngươi lại thành u ám bẩn thỉu, toàn lực chèn ép học phái khác, họ đàn hặc tới cả chỗ trẫm rồi."
Lưu Trường vỗ bàn:" Ngươi còn mặt mũi nào mà nói kiêm dung bách gia, ngay cả Kham Dư gia cũng không dung được à? Lão già La gì đó, xin từ chức về nhà, Lưu Mậu dâng thư nói chuyện này, Vương Cao có phải muốn ăn đòn không?"
Lưu An tức thì thấy đau đầu:" A phụ, thời gian qua con bận chuyện lập châu, không biết trong thái học xảy ra chuyện như thế, Vương công có hơi ... Con sẽ mau chóng xử lý."
Không phải Hoàng lão có vấn đề, mà là người có vấn đề, người có thể bỏ qua thành kiến, một lòng dạy học, dung nạp trăm dòng như Phù Khâu Bá chỉ có một. Đại gia các hậu phái khác, ai không có lòng riêng, ai không thù địch phái khác?
Lưu An cau mày trầm tư, đột nhiên có ý tưởng.
"A phụ, nếu bãi miễn Vương Cao, để Thân Bồi lên thì sao?"
"Vậy Nho gia nổi lên, chèn ép phải khác."
"Nếu Trần Đào phụ trách thì sao?"
"Thì Mặc gia nổi lên."
"Chính là thế ạ, cho nên con cho rằng, không phải học phái nào quản lý thái học, mà ai quản lý thái học. Năm xưa Phù Khâu Bá có thể coi là thánh hiền đạo đức học vấn, ông ấy làm thái học hưng thịnh. Con cho rằng, Đại Hán hiện nay, luận tài học, không ai bằng a phụ, luận đạo đức, a phụ càng là thánh nhân, Nghiêu Thuấn trước mặt a phụ không là gì. A phụ vì sao không làm thái học tế tửu, thành lão sư của tất cả thái học sinh?"
Lưu Trường ngớ người:" Trẫm quản lý thái học sao?"
Lưu An khom người thi lễ:" Thực ra quản lý thái học do phụng thường làm, tế tửu không cần tự mình quản lý, nếu cố xen vào sẽ giống bây giờ. Không bằng a phụ lấy thân phận thiên tử làm đại tế tửu thái học ... Trừ a phụ ra còn ai xứng nữa."
Lưu Trường bị những lời này làm tâm tình cực tốt, ngửa mặt cười to:" Nói hay lắm, đọc nhiều sách như thế, rốt cuộc cũng có tiến bộ, ít nhất thành thật hơn nhiều ... Được, nghe ngươi."
Trên vách tường lại truyền tới tiếng nghẹn ngào.
"A phụ ... Tào Kỳ từ nhỏ nhiều bệnh ..."
"Cho nên?" Lưu Trường quắc mắt:
"Dạ, nên treo thêm để rèn luyện sức khỏe ạ." Lưu An đổi giọng nhanh như chớp:
Lưu Kính chính thức tiếp nhận mọi việc quản lý hào cường, tuy ông ta chẳng tử tế hơn, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn Triều Thác.
Triều Thác nghĩ Lưu Kính không đủ cấp tiến, Triệu Vũ nghĩ Triều Thác không đủ cấp tiến, sau này có lẽ sẽ nghĩ Triệu Vũ không đủ cấp tiến.
Thiên hạ xuất hiện tình huống này là vì có một vị quân vương thích công to, không ngừng thúc giục mọi người.
Sau khi quần thần đàn hặc Triều Thác khiến Lưu Kính lên đài, rốt cuộc có người chỉ ra vấn đề.
Có người công khai dâng thư cho hoàng đế, chỉ ra thiếu xót của hoàng đế, trong đó có câu: Hoàng đế chỉ thấy cái lợi trước mắt, khiến sinh ra nhiều khốc lại.
Lưu Trường tức tới không ăn được cơm, nghe nói đánh xe xông ra khỏi Vị Ương cung, còn người trẻ tuổi kia thì cả thiên hạ đều biết.
Giáp sĩ đứng gác cổng thấy bệ hạ nổi trận lôi đình, đứng trên xe la hét rời hoàng cung.
Chưa kịp đợi họ hoàn hồn, bệ hạ đã đánh xe về, trên xe là một hậu sinh trẻ bị trói chặt, được bệ hạ mang về như chiến lợi phẩm.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, mặt đầy tức giận.
Người trẻ tuổi kia gầy nhỏ yếu ớt, dù thế hắn vẫn quật cường ngẩng đầu, biểu thị mình kiên quyết không khuất phục.
Lưu Trường chộp gáy hắn, như bóp con mèo:" Bao năm rồi chưa có ai dám mắng chửi trẫm."
"Thần không mắng chửi mà là khuyên gián."
"Khuyên gián á, toàn thư toàn lời mắng chửi, bất kính, ngươi cho rằng trẫm là quân vương thế nào?"
"Bệ hạ đương nhiên là quân vương hiền minh như Nghiêu Thuấn, nhưng dù Nghiêu Thuấn cũng thiếu người như Lữ Vọng mà không nhìn rõ hành vi của mình. Người thiên hạ vì công lao của bệ hạ mà kính phục, không dám bình phẩn. Nhưng thần cho rằng, vì bệ hạ hiền minh, nên càng phải ra sức khuyên gián, sao có thể để danh dự của bệ hạ vì chuyện nhỏ không đáng nói mà tổn hại." Người trẻ tuổi lớn tiếng nói:
"Hôm nay dù bệ hạ có đánh chết thần, thần vẫn dâng thư khuyên gián."
"Lòng trung thành của thần với bệ hạ, chết cũng không đổi."
Lưu Trường sững sờ, người này nhìn xa giống Chu Xương, nhìn gần té ra là Trương Bất Nghi, đúng là nhân tài, có thể đem hai tính cách trái ngược nhưng tụ làm một.
"Ngươi dâng thư chửi mắng trẫm, trẫm còn phải cảm tạ ngươi à, có biết Khoái Thông chết thế nào không?"
Người trẻ tuổi giọng còn to hơn Lưu Trường:" Thần không biết, đánh chết thần cũng không từ bỏ trung thành với bệ hạ, thần muốn trung quân!"
"Còn rống nữa, trẫm cắt lưỡi ngươi." Lưu Trường khinh bỉ:" Miệng nói trung quân, nhưng lại làm xôn xao, chẳng qua là vì danh tiếng thôi."
"Thần làm tất cả đều biết chuyện dâng thư là vì khuyên gián bệ hạ, đồng thời cũng khuyên gián đám nịnh thần, đám nịnh thần nghĩ bệ hạ là Kiệt Trụ, không chịu nghe khuyên gián, biết cái sai của bệ hạ mà không nói."
"Bệ hạ, đó không phải là nịnh thần sao? Chỉ có thần biết bệ hạ là bậc quân vương hiền minh nên dâng thư. Thần biết bệ hạ sẽ không giết người khuyên gián, bệ hạ là thánh thiên tử." Người trẻ tuổi vấn nói lớn:
"Định bắt cóc đạo đức ép trẫm à? Nhưng ngươi nhầm rồi, trẫm từ nhỏ lập chí làm Kiệt Trụ."
Lữ Lộc vội hắng giọng, nhìn về phía Tư Mã Hỉ đang cúi đầu viết lách đằng xa.
Lời này không thể nói bừa.
"Để ông ta viết, viết chết được trẫm chắc." Lưu Trường nhìn người trẻ tuổi cương chính nhưng lại nịnh bợ kia:" Hôm nay ngươi chết chắc rồi, ngươi có di ngôn gì không?"
"Bệ hạ, thần thực lòng khuyên gián, không phải là vì cầu danh, bệ hệ là thiên cổ nhất đế, đừng vì chút sơ sót này mà đại sự hủy trong sớm tối! Chỉ tiếc thần không thể thấy được sự nghiệp vĩ đại của bệ hạ, xin chôn thần ở ngoại thành Trường An, thần muốn hướng về phía bệ hạ mà chết."
Lưu Trường ném tên đó đi, mẹ nó, thế này còn giết sao được.
Nhưng bị ném đi, tên đó không sợ còn bò tới.
"Được chết trong tay thánh thiên tử là vinh hạnh, nếu có thể làm bệ hạ biết chỗ thiếu sót của mình, thần chết không đáng tiếc."
Lưu Trường thở dài:" Lộc, ngươi thấy phải xử trí ra sao?"
"Bệ hạ tuy kẻ này có hiểm nghi cầu danh, nhưng dù sao còn trẻ chưa hiểu chuyện, nên tha cho một lần." Lữ Lộc thấy Lưu Trường không còn quá tức giận, nên vội cho y cái thang:
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com