Khi yến tiệc kết thúc, ba người say khướt.
Lữ Sản loạng choạng, được mấy giáp sĩ dìu, miệng vẫn lẩm bẩm tên Lưu An, Lệ Ký chẳng khá hơn, lúc thì chửi mắng tả hữu, lúc thì khóc vì hoài bão không được thi triển. Lưu An khá nhất trong ba người, kéo thị nữ rót rượu bên cạnh hỏi han gì đó, trông cũng ngất ngư rồi.
Tào Kỳ nhìn tình huống, vội nói:" Trời đã tối lắm rồi, hôm nay điện hạ hãy ở lại nhà thần nghỉ ngơi."
Mấy xá nhân không phản đối, Lưu An say khướt vào phòng, đang định ngồi xuống thì thấy nữ tử xinh đẹp kia đi vào, muốn cởi trang phục cho hắn. Lưu An sực tỉnh, kéo tay nàng ra, lắc đầu, để mình tỉnh táo lại.
Nương theo ánh nến nhìn khuôn mặt nàng, tuổi không quá lớn, rất ngọt ngào, có điều xanh xao, trông như chim nhỏ đáng thương.
"Ngươi là ai?"
"Bẩm thái tử, thiếp là lệ thần của Bình Dương hầu, tới hầu hạ điện hạ ..." Nữ tử vừa nói vừa rưng rưng nước mắt:
"Ngươi là thị nữ rót rượu vừa rồi ... Nhìn tuổi thì không giống chưa thành gia ... Tào Kỳ có ý gì?"
"Điện hạ, thiếp thành gia rồi, lương nhân từng hộ tống Bình Dương hầu có công mà được thưởng. Chỉ là hai lần đi Thân Độc nhiễm bệnh, năm ngoái qua đời ... Để lại một trưởng tử, ba nữ nhi ... Nhi tử lớn nhất chưa tới 5 tuổi, nữ nhi nhỏ nhất chưa tới 1 tuổi ..."
Nữ tử kể chuyện của mình, mất đi lương nhân, nuôi bốn đứa con thành chức trách của nàng, lão gia chủ bệnh nặng không quản lý chuyện, thiếu chủ thì không bận tâm tới lệ thần cũ có công, mặc cô nhi quả mẫu họ bị ức hiếp. Thậm chí cướp mất đất đai trước kia lương nhân nàng được ban thưởng, nàng vì nuôi con mà ngày đêm bận rộn, nhưng vì có bốn đứa con đâu dễ nuôi, trong lúc tuyệt vọng, đành dùng cách khác có được sủng ái của thiếu chủ ...
Lưu An càng nghe mặt càng âm trầm.
"Đáng chết! Đáng chết!"
Lưu An rút bội kiếm xông ra cửa, toàn thân hắn run rẩy, nhưng không cách nào đi qua cánh cửa kia, tay run run cho trường kiếm vào võ, gân xanh chằng chịt, ngồi lại trước mặt nữ tử. Nữ tử bì hành vi của hắn làm khiếp sợ, không dám nói gì.
"Ta nhớ lương nhân của ngươi, năm xưa Bình Dương hầu tới Thân Độc, từng có môn khách toàn lực bảo vệ, tên Vệ Anh đúng không?"
"Vâng ..." Chợt nghe tới tên lương nhân, nữ tử bật khóc:
"Theo ta đi, sau này ở trong phủ ta, thê tử ta là người lương thiện, sẽ không ức hiếp nhà ngươi. Nếu ngươi muốn, ta sẽ chọn cho ngươi một lương nhân hợp cách."
Nữ tử sững sờ hành lễ:" Thiếp thân là người vô đức, không cần thành gia, chỉ mong có thể nuôi con khôn lớn là được."
Khi Lưu An dẫn nữ tử ra khỏi phòng, Tào Kỳ vội đi tới, ánh mắt ngạc nhiên, nhanh vậy sao?
Lưu An cố nén giận:" Ta muốn đưa nữ tử này đi."
"Đương nhiên ạ, đương nhiên ạ, thái tử nhìn trúng nàng là phúc của nàng."
Lưu An không nhìn hắn, chỉ là lúc đi ra ngoài, đột nhiên nói:" Ngươi có biết vì sao hôm nay ta bày tiệc ở đây không?"
"Chuyện này ..."
"Thời gian qua ta nhiều lần nghe người khác đàn hặc hành vi của ngươi, nói ngươi thừa lúc Bình Dương hầu bệnh nặng, làm không ít việc hoang đường. Ta hi vọng, lần sau không phải là ngươi ngồi trước mặt ta, khi đó ta có ngăn Trương Phu không thì khó nói."
Trong phủ thái tử, Thuần Vu Đề Oanh kinh ngạc nhìn nữ tử kia, cùng mấy đứa bé, trong đó có hai đứa còn nằm trong lòng, mặt đầy kinh ngạc.
Không phải nói đi dự tiệc sao??
Sao lại mang về bốn đứa bé?
Lưu An giải thích xong, Đề Oanh không đành lòng, ánh mắt nhìn nữ tử kia, không hề có sự khinh thường:" Sau này ở lại đây đi, không phải lo, không ai ức hiếp ngươi … Con ngươi đẹp lắm, có tên chưa?"
"Trưởng tử Vệ Văn Quân, trưởng nữ Vệ Quân Nhụ, đây là thứ nữ Vệ Thiếu Nhi ... Đây là tam nữ, Vệ Tử Phu."
"Ừ, ta biết rồi, về nghỉ ngơi đi."
Trời đã rất khuya, Lưu an ngồi bên giường mãi không ngủ, sắc mặt hắn biến đổi không ngừng, lời Lữ Sản lẩn quẩn bên tai, tiếng khóc nữ tử vẫn rõ ràng.
Đề Oanh nhìn thấy đôi mắt khép chặt của hắn có nước mắt chảy ra: " Lương nhân, chàng làm sao thế?"
"Đề Oanh!" Lưu An mở mắt:" Ta không phải người bạc tình, không phải người hèn nhát."
Đề Oanh ôm hắn vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành:" Thiếp biết, thiếp biết ..."
Lưu An xử lý xong chuyện vụn vặt trong phủ liền tới Hậu Đức Điện.
Lần này phải có một câu trả lời cho a phụ.
Lưu An tới Hậu Đức Điện thì đã là buổi trưa.
Lữ Lộc đang đứng ở cửa Hậu Đức Điện, thấy thái tử tới, vội nói:" Sao giờ thái tử mới đến, bệ hạ đã đợi lâu rồi, mau vào đi, bệ hạ đang ăn cơm."
Lưu An vội vàng đi vào điện, thấy a phụ ngồi ở trước bàn nhồm nhoàm ăn thịt, thấy hắn đi vào cũng không thèm ngẩng đầu lên.
"Ư ư ư !"
Đột nhiên Lưu An nghe thấy tiếng nghẹn ngào, ngẩng đầu lên liền thấy một cảnh cả đời khó quên.
Tào Kỳ bị treo lên vách tường, mặt mày sưng vù, miệng bị nhét cái gì đó, đang ra sức vùng vẫy nhưng không xuống được, nước mắt ròng ròng.
Lưu An há hốc mồm.
"Tên này không phải là người, ức hiếp cô nhi quả mẫu, hôm nay trẫm bắt tới đánh một trận ... Cổ nhân nói, nhãi con không đánh không nên thân, do tử không được dạy bảo là lỗi của cô phụ ... Huynh trưởng bị bệnh, trẫm phải quản giáo hắn."
Nói rồi ngẩng đầu lên:" Thằng nhãi kia, biết sai chưa?"
Tào Kỳ vội vàng gật đầu, mắt đầy khiếp đảm.
"Dám không trả lời trẫm, không nhận tội chứ gì? Được, tiếp tục treo!"
Bấy giờ Lưu Trường mới nhìn Lưu An:" Tới thằng nhãi này, trẫm bảo ngươi xử lý mấy ngươi, ngươi lại tự ý xá miễn, tưởng trẫm không biết sao?"
Lưu An cúi đầu giải thích:" A phụ, chuyện này không nhiều người biết, dù có xá miễn cũng không ảnh hưởng gì. Nếu để cho người người đều biết, vậy không thể không giết, nhưng nay xá miễn cho họ, lợi ích lớn hơn trừng phạt. Hơn nữa con cũng có cái khó, a phụ có thể treo lên đánh, nhưng nếu là con, khó tránh khỏi mang ác danh bạc đãi ngoại thích, quần thần sẽ tới khuyên gián, khi đó lòng người ly tán."
"Sợ gì, treo lên đánh đã rồi tính." Lưu Trường không bận tâm:" Ăn không?"
"Con ăn rồi."
"Thiên đâu, gần đây không thấy mang trời gặp trẫm."
"Sợ bị lạnh ạ."
"Thế cũng phải, vậy không cần mang tới, trẫm tự đi."
"Vâng."
"Nghe nói ngươi còn thu thị thiếp."
" Không phải thế ạ, a phụ không biết ..."
"Hắn bị treo lên kia rồi, trẫm còn không biết à? Thôi được, ngươi đã dẫn người đi thì ăn bài cho tốt, chăm sóc bốn đứa con chẳng dễ dàng."
"Con biết."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com