Nửa đêm, trong phủ Bình Dương hầu, đèn đuốc sáng rực.
Có giáp sĩ canh cửa, tầng tầng thủ vệ, dọc đường đều thấy bóng dáng giáp sĩ.
Tiệc không đông, chỉ có bốn người.
Tào Kỳ ngồi ở chủ vị, trông có vẻ thấp thỏm, vị trí này vốn không tới lượt hắn ngồi, nhưng Bình Dương hầu Tào Quật bệnh nặng, từ khi ở Thân Độc về ông ta luôn ở phủ dưỡng bệnh, không biết kiên trì được bao lâu. Trong phủ do Tào Kỳ làm chủ, nhưng hắn không có tài cán gì, càng chẳng biết trị gia, làm Tào phủ thối nát, thiếu chút nữa thành đối tượng đả kích trọng điểm của Triều Thác.
Ngồi bên cạnh hắn là khách quý Lưu An.
Đối diện với Lưu An là hai nhân vật lớn, Khúc Chu hầu Lệ Ký, hoàng thân Lữ Sản.
Lệ Ký và Lữ Sản bất hòa, trước kia Lệ Ký vì công khai phản đối người Lữ gia trên triều mà bị "đi đầy" tới nước Đường, ở bên đó kiếm được chút quân công quay về triều đình.
Hắn về không lâu lại cùng Lữ gia bùng phát xung đột, Lệ Ký lấy danh nghĩa đả kích hào cường làm Lữ gia trọng thương, càng dụ Lữ gia dính líu vào sự kiện ám sát Triều Thác.
Không khí bữa tiệc yên tĩnh khác thường, bốn người không ai lên tiếng, rượu thịt cũng không ai dụng vào, đúng là lãng phí.
Vốn do cha hắn ở đây, nhưng cha hắn không dậy được, Tào Kỳ lấy can đảm nói:" Thái tử điện hạ, nếu không ăn thì nguội mất."
"Đúng thế, chủ nhà ăn trước đi."
"Hả, thái tử điện hạ ở đây, đâu tới lượt ta ăn trước?"
"Hôm nay là tiệc riêng, không có thái tử chỉ có tư tình, huynh là huynh trưởng ta, nên ăn trước."
Tào Kỳ nhìn Lữ Sản:" Mời quân hầu ăn trước."
Lữ Sản chẳng khách khí, ăn ngay:" An, đây là tiệc nhà, sao lại mời người ngoài?"
Lệ Ký cười nhạt:" Thân là người ngoài còn biết vương sự, thân là hoàng thân thì sao? Chiến đoạt cướp bóc, ức hiếp người vô tội."
Lữ Sản nổi giận, đặt tay lên chuôi kiếm ở hông.
Lệ Ký chẳng hệ sợ hãi:" Lữ công lấy kiếm dọa bách tính còn được, dọa quan viên ngự sử không được đâu ... Loại kiếm như của ngài, ta chém gãy nhiều rồi."
"Con chó ..."
"Đủ rồi!" Lưu An lên tiếng:
Tào Kỳ cũng vội nói:" Hào hầu và Khúc Chu hầu đều là hiền lương quốc gia, hà tất làm thế, hôm nay mở tiệc trong phủ ta, xin nể chút thể diện, đừng tổn thương hòa khí."
Hai người kia ngầm miệng.
Lưu An bật cười:" Hiền lương quốc gia ..."
Lữ Sản nghe ra ý trào phúng trong đó, không xưng hô An nữa, trực tiếp hỏi:" Điện hạ có ý gì, gọi bọn thần tới đây để sỉ nhục sao?"
Lệ Ký xem thường:" Lữ công còn chưa nhìn ra à, đây là tiệc tiễn chân chúng ta đấy, trong phòng này có ba vị Kịch Mạnh, Trương Phu, Trình Bất Thức đều là người võ dũng dưới trướng điện hạ, ngoài có sáu mươi giáp sĩ, ngài còn nghĩ tới sỉ nhục gì? Ăn đi."
Lữ Sản biến sắc:" Ý gì chứ? Bọn họ không phải tới bảo vệ ..."
Tào Kỳ khiếp đảm, run run nói:" Điện hạ .."
Lưu An lạnh nhạt:" Vụ án Triệu Vũ, hai người biết chứ?"
Lý Ký đang ăn toàn thân run lên, không dám ngẩng đầu. Lữ Sản lau mồ hôi:" Không phải đã kết án rồi sao?"
"Đúng, nhưng a phụ thấy trong đó có vấn đề ... Ví như Triệu Vũ ở trong phủ ngự sử chẳng phải là quan viên, chỉ là chúc lại của Triều Thác, sao có thể làm việc lớn như thế mà không kinh động ai? Còn tên du hiệp kia, sao không có ghi chép vào thành?" Lưu An nhìn hai người trước mắt mặt tái nhợt:" A phụ lệnh ta tra rõ chuyện này."
"Ta điều tra rất rõ, có kẻ vì hảo hữu thỉnh cầu mà cho thích khách vào, mà còn cho vào tới bốn tên. Có người vì không muốn bị ước thúc, hoặc là vì muốn tiến thêm một bước, dung túng thuộc hạ, giả vờ không biết, mưu hại quan trên ... Tội danh đó đủ xử tử rồi."
Lữ Sản nhũn người, suýt ngã ra đất, Lệ Ký trầm ổn hơn, chỉ thở dài.
"An, nghe ta giải thích, ta không biết những kẻ kia tới giết Triều Thác, Triệu Bất Hại lừa ta, hắn nói là du hiệp giết kẻ sỉ nhục phụ mẫu, không thể vào Trường An... Ta không cố lý .."
Trương Phu tuốt kiếm làm Tào Kỳ nhảy dựng lên.
"Điện hạ, bệ hạ lệnh người điều tra chuyện này, nếu đã tìm ra hung thủ, xin hạ lệnh xử tử chúng ngay."
Trương Phu có các danh ở Trường An, hắn mang thù địch với tất cả mọi người, điểm này giống Triều Khác, nhưng khác là hắn cực kỳ hung bạo, hiếu sát.
Khi Trương Phu rút kiếm, Lữ Sản đã nghĩ tới di chúc, không giải thích nữa:" An, để ta ăn hết bữa này, về nhà tự kết thúc, cháu khỏi mang tiếng ác ..."
Lưu An thở dài:" Ta chưa nói chuyện này với a phụ, Hào hầu là trưởng bối của ta, Khúc Chu hầu cương chính, có dũng có mưu, ta sao đành ..."
Lữ Sản và Lệ Ký đã từ bỏ rồi, nghe vậy nhen lên hi vọng.
Trương Phu chen vào:" Điện hạ, đây không phải là chuyện người đành lòng hay không, ám sát tam công, tội đại ác!"
"Điện hạ! Phải giết chúng."
"Được rồi, khi a phụ không có nhà, ta mang tiếng ác còn ít à, quần thần ghét ta, ngoại vương không thích ta cũng không sợ mang thêm tiếng ác ... Chỉ là ta sao ra tay được, một có tình thân, một có hiền tài ..." Lưu An ngửa mắt nhìn trần nhà:
Lữ Sản đờ đẫn nước mắt lã chã.
Lệ Ký kinh ngạc nhìn Lưu an, thái tử muốn bỏ qua cho mình à, tuy không biểu lộ ra ngoài, nhưng rất xúc động.
"Hôm nay là tiệc nhà, không nói cái khác nữa, yên tâm ăn đi." Lưu An phất tay, cúi đầu ăn:
Lệ Ký đứng lên hành lễ:" Điện hạ, thần biết lỗi của mình, thần thề với trời, từ hôm nay trở đi, nhất định sửa đổi sai lầm trước kia! Nếu trái lời, chết không tử tế."
Đối diện với lời thề của Lệ Ký, Lưu An vội đứng dậy đáp lễ.
Lữ Sản thì khác, hắn khóc hồi lâu, cuối cùng nói:" Ta không thể vì mình để cháu mang tội lừa dối bệ hạ, mai ta sẽ đi gặp bệ hạ, ta nhận tội .."
Vị Lữ hầu gan nhỏ xíu này, không ngờ vào thời khắc sinh tử lại tìm về hào khí của a phụ, giọng vô cùng kiên quyết.
Lưu An bất ngờ lắm, ngực như có lửa cháy, vị cữu phụ này thực sự coi mình là cháu mà che chở, trước nay hắn chẳng để ý:" Cữu phụ không cần phải thế ... Triều công không sao, vậy không coi là tội lớn, cháu không phải gánh tội che giấu gì. Cữu phụ sau này đừng làm chuyện như vậy, giữ đúng chức trách của mình."
Lữ Sản lau nước mắt, khóc càng to:" Ta luôn nghĩ cháu là đứa bạc tình, không ngờ nhìn sai rồi, cháu là con a phụ cháu ... Cũng trọng tình nghĩa ... Cháu yên tâm, ta không làm chuyện như thế nữa ..."
Không khí bữa tiệc dần hài hòa, hai người này coi như thu phục xong, chỉ còn Tề vương, cần gửi thư là được, thậm chí không cần dọa dẫm, với thế cục hiện nay, hắn nhất định vô cùng sợ hãi. Chỉ cần Triều Thác không vì chuyện này mà ra tay đủ chứng minh thành ý của Lưu An, vị đó về sau không dám làm bừa nữa.
Tào Kỳ cũng dần dần không sợ nữa, nặn ra được nụ cười.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com