Khi Lưu Kinh và Triều Thác đạt thành đồng thuận ở việc di dân thủ lăng, thái úy cũng dâng thư lên triều đình, coi như có tổng kết cuối cùng với chuyện ở Thân Độc.
Bao gồm sắc phong các chư hầu vương của Thân Độc cả nguyên Bách Thừa vương bị giam, lấy nhi tử ông ta làm tân Bách Thừa vương, sắc phong các quan viên, đóng quân, xây dựng cảng biển, thông thương, triều cống.
Chư vương Thân Độc bắt đầu lên đường tới Trường An, tập thể bái kiến Lưu Trường, thành Đại Hán ngoại vương được chính thức sắc phong.
Đại Hán từ năm đó chính thức quản lý Thân Độc.
Thái úy dâng thư, vẫn không ai dám phản bác.
Chỉ là hôm nay trong phủ thái úy lại không hề tầm thường, thái úy đang đãi khách, từ khi Khúc Nghịch hầu qua đời, chuyện này vô cùng hiếm có.
Vị khách đó quỳ một bên, cúi đầu, hoàn toàn không có khí chất của khách quý.
Hàn Tín ngồi ở thượng vị, uống trà, hỏi chuyện triều đình. Vị khách này là thái phó, thái phó rất hoang mang, mình với thái úy có giao tình gì đâu, sao gọi mình tới, hết hỏi quốc sự lại hỏi gia sự ... Làm người ta bất an.
Tuy bất an, nhưng thái uy hỏi vẫn phải chuyên tâm trả lời.
"Không dám làm phiền thái úy, đám tiểu bối đều khỏe, nhi tử không có học vấn của thần nhậm chức ở hữu tướng phủ, ngoại tôn kém cỏi của thần trong cuộc chiến vừa rồi cũng lập không ít công lao."
"Không biết thái úy có gì sai bảo."
Đó là cuộc nói chuyện áp lực nhất, buồn tẻ nhất mà thái phó trải qua, ông ta không ý kiến gì, qua được là tốt rồi.
"Thiết lập mục sư quan ở Thân Độc?"
"Thái úy có ý gì?"
"Không nghe nói Thân Độc có mục trường hay là ngựa tốt gì mà."
Khi thái phó đem mệnh lệnh của thái úy về, quan viên trên dưới đều không hiểu.
Thái phó ngồi ở thượng vị, vị ngoại tộc thái phó xuất thân Nguyệt Thị này nay trên 50, tóc mai đã điểm sương, râu không còn màu hung sậm như trước nữa, song đổi lại là uy nghi tăng chứ không giảm, có thể nói chức cao quyền trọng, phụ trách mã chính toàn thiên hạ, ngành chăn thả cũng do ông ta quản.
Vì năm xưa Đại Hán chịu đủ nỗi khổ thiếu ngựa, nên thời kỳ Lưu Trường, nuôi ngựa thành nhận thức chung toàn thiên hạ. Nay Đại Hán không thiếu ngựa nữa, ủ huy động đại quân kỵ binh tới mười vạn người.
Nghiệp chăn thả cũng phát triển mạnh, đưa địa vị vị thái phó này mỗi lúc một cao.
Trong nội bộ Nguyệt Thị, địa vị của ông ta không thể tưởng tượng, sức ảnh hưởng còn hơn cả Nguyệt Thị vương đời này.
Thái phó khẽ vuốt râu:" Nếu thái úy đã có lệnh, bất kể chúng ta có hiểu không đều phải làm theo, thái úy chắc chắn có lý của mình. Từ nước Tây Đình tới nước Khổng Tước cũng xem như là mục trường không tệ, ta viết thư cho Tây Đình thái phó, nói rõ tình huống, các ngươi chuẩn bị đi."
Đám quan viên tuân lệnh đứng lên thi lễ.
Thái phó cũng có suy đoán của mình, thái úy muốn phái thêm nhiều mục dân chiếm cứ mục trường ở khu hành lang đó, muốn từ đó tăng cường liên hệ Đại Hán và Thân Độc sao?
Tây Đình thái phó là ai nhỉ?
Nhớ ra rồi là Đậu Quảng Quốc, cữu phụ của Tây Đình vương.
Người này có tài năng, do Ngô vương đích thân tiến cử, ông ta hẳn sẽ phối hợp tốt.
Giáp sĩ đi vào báo cáo:" Thái phó, thái tử điện hạ cầu kiến!"
Thái phó vội ném bút trong tay đi:" Làm gì có lý nào thần tử để quân vương cầu kiến? Mau theo ta đi bái kiến thái tử."
Khi thái phó vội vàng dẫn người chạy ra thì Lưu An hành lễ trước, thái phó cùng các quan viên rối rít đáp lễ, mọi người vào trong phòng.
Hàn huyên chốc lát, thái phó tinh ý nhận ra thái tử ngập ngừng liền bảo các quan lại khác ra ngoài đóng cửa lại.
"Thái phó, không phải ta cố ý làm phiền, nhưng ... A phụ lại ném chuyện khó giải quyết cho ta, chuyện này không tiện nói với người ngoài, chỉ có thể nói với ngài."
Những lời này của Lưu An có chút ý mua chuộc lòng người, thái phó mỉm cười:" Điện hạ cứ nói thẳng đừng ngại."
"A phụ ném chuyện xử lý vụ án Triệu Vũ cho ta, dính líu tới quá nhiều người ... Vị cữu phụ ngốc của ... Khụ, khụ … là Hào hầu Lữ Sản lén đưa ác hiệp vào thành, ông ta tới giờ còn cho rằng người ta vì giết kẻ sỉ nhục cha mẹ nên bị truy ngã, vào thành thăm cha mẹ ... Còn cả ngự sử trung thừa, Khúc Chu hầu, rõ ràng biết hành vi của Triệu Vũ, vậy mà vờ không biết ... Khó xử nhất là Tề vương, phái người đi giết Triệu Thác ..."
"A phụ thấy khó giải quyết, nên để ta làm." Lưu An mặt mày bất lực:" Ta làm sao đây?"
Thái phó chăm chú lắng nghe, sau đó mỉm cười:" Thần không nghĩ là vậy."
"Bệ hạ mà muốn xử lý thì thân như Lữ Sản, quý như Lưu Tương, danh như Lệ Ký đều không thoát khỏi xử tử. Lữ Sản là nhi tử của Lữ Trạch, vậy Lữ Đài thì sao? Lưu Tương không thể giết, nhưng Tề vương đâu phải chỉ một nhi tử ... Về phần các lão thần Quán Anh, Hạ Hầu Anh, bệ hạ không giết con họ, giết Lệ Ký có gì mà ngại."
"Bệ hạ để điện hạ làm việc này, không phải để điện hạ đi giết họ, mà là thu phục họ."
"Năm xưa bệ hạ xuất chinh, điện hạ quản lý quốc sự đắc tội với không ít đại thần, bệ hạ muốn điện hạ giao hảo lại với họ, đây chẳng phải cơ hội tốt sao ... Điện hạ có thể bày tiệc, triệu kiến những người này. Thần nghĩ, dưới trướng bệ hạ có kẻ thô hào ... Điện hạ hẳn biết làm thế nào."
Lưu An ngẩn người:" A phụ bảo ta đi xử trí những người này, nhưng ta lại lợi dụng cơ hội lôi kéo họ, liệu có đắc tội với a phụ không?"
Thái phó cười khà khà:" Nếu Triều Thác chết rồi mà điện hạ làm thế ắt chọc giận bệ hạ. Nhưng Triều Thác không sao, bệ hạ sẽ không để ý tới điện hạ có lòng riêng, nếu điện hạ có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt, bệ hạ sẽ không để ý. Đương nhiên, nếu điện hạ làm không tốt, khiến chuyện xấu càng xấu hơn, vậy thì khó nói được."
Lưu An thi lễ: "Ta thân là nhi tử của a phụ, vậy mà không nhìn thấu triệt bằng ngài."
Thái phó nhìn hắn đầy thâm ý, điện hạ mà không nhìn ra sao, chẳng qua là cần một người không dễ bị bệ hạ trừng phạt nhắc nhở chứ gì.
Nếu không bao nhiêu tài tuấn thiên hạ bên cạnh ngài chẳng lẽ cũng không ai nhìn ra?
Đương nhiên thái phó không nói ra, hiểu trong lòng là được.
Thái phó tuy là ngoại tộc, nhưng quan hệ với bệ hạ cực kỳ tốt, bệ hạ mỗi lần gặp thái phó đều gọi Hảo Huynh Đệ, yến hối tư còn gọi đám nhi tử tới, gọi thái phó là trọng phụ ... thái phó không vì thế mà kiêu, luôn ứng xử đúng mực khéo léo, rất được lòng triều thần.
Sau khi được "thái phó" chỉ điểm, Lưu An trông thoải mái hơn nhiều, không nói chính vụ nữa, cùng thái phó chỉ nói chuyện thường nhật, lại còn ở lại dùng cơm, hết sức thân mật.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com