"Ngự sử Triệu Vũ, câu kết bên ngoài, mưu hại tam công!"
"Bốn vị triệt hầu liên quan trừ quốc, Triệu Vũ chém giữa chợ."
Vương Điềm Khải chính thức kết án, đồng thời đưa ra phán quyết:
Lưu Trường nheo mắt, hiển nhiên đây không phải đáp án y muốn:" Thực sự chỉ có năm người thôi à?"
"Đúng là chỉ có năm người ạ, còn du hiệp Điền Trọng đã tự sát thân vong nên không tính."
"Vậy Thân Đồ Gia vì sao không phạt?"
"Thân Đồ Gia xem xong thư tín dâng tấu, đó là chức trách của ông ta, không tính là đồng đảng, ông ta không biết việc này."
"Toàn bộ ngự sử phủ bốn đại viên, bốn mươi lăm quan viên, hơn trăm tiểu lại, vậy mà chỉ có một mình Triệu Vũ phạm tội à?"
Vương Điểm Khải kiên định đáp:" Vâng, đúng là thế ạ."
Lưu Trường phất tay cho Vương Điểm Khải lui.
Đợi ông ta đi rồi, Lữ Lộc coi thường nói:" Vương Điềm Khải tuy biết làm việc, nhưng quá nhát gan, ông ta không dám mở rộng diện đả kích, sợ lôi kéo người khác vào."
"Đó không phải là nhan gan, mà là khôn khéo ... Ông ta chịu làm việc, nhưng không muốn đắc tội với quá nhiều người như Triều Thác, sợ có kết cục tương tự hắn. Trẫm đã biết ông ta sẽ làm thế nào, cũng chưa từng đặt hi vọng lên ông ta."
Lưu Trường ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa điện, rất nhanh lại có một người đi vào, Lữ Lộc lùi ngay ra ngoài, đó là Lưu Chương.
"Trọng phụ, cháu điều tra rõ rồi, có mười sáu vị ngự sử trong đó có cả ngự sử trung thừa biết việc, còn có cả ba vị hầu tước của Lữ gia ... Thành môn giáo úy Lữ Sản cũng biết chuyện này, du hiệp được hắn lén đưa vào Trường An. Ngoài ra cháu còn bắt được ba tên thích khách ở ngoài phủ đình úy, chuẩn bị ám sát Triều Thác ... Rất có khả năng là do Tề vương Lưu Tương phái đi."
Mặt Lưu Trường tối sầm, y tức thì hiểu ra Vương Điềm Khải kiên quyết như vậy, vì không dám tra tiếp.
Ngự sử trung thừa Lệ Ký là nhi tử của Lệ Thương, xếp thứ sáu trong bảng công thần khai quốc của Đại Hán, cao hơn cả Hạ Hầu An, Quán Anh, quan hệ rộng rãi. Đụng tới hắn, khả năng khiến những đại thần khai quốc còn sống như Hạ Hầu Anh, Quán Anh cảnh giác. Mà tra tới Lữ Sản thì Vương Điềm Khải buông tay luôn, Lữ gia nay là thế lực cường hãn ...
Bảo sao.
Lưu Trường trầm mặc một lúc phất tay:" Đưa thứ ngươi tra được cho An, để nó nghĩ cách xử lý."
"Dạ?"
"Đại Hán ta lấy hiếu trị quốc, trẫm muốn cho thằng nhãi đó cơ hội tận hiếu."
"Bệ hạ anh minh."
Lưu An không biết rằng bị a phụ đem vấn đề nan giải ném cho mình, hiện hắn đang tích cực thiết lập châu thứ sử, đây không phải là chuyện nhất thời nghĩ ra, kỳ thực thời Lưu Doanh chấp chính. Vì ngự sử giám sát không tốt, nên có quần thần đề xuất tăng cường giám sát địa phương, đề xuất nhiều phương sách, trong đó có châu thứ sử. Lưu An khi đọc lượng lớn thư tịch cho rằng chính sách này rất phụ hợp với bây giờ.
Môn khách dưới trướng Lưu An cực nhiều, người có năng lực không ít, bọn họ đa phần là người trẻ tuổi, dám nghĩ dám làm, dâng thư lên Lưu An có thể nói là thứ gì cũng có. Lưu An bây giờ lại tích lũy được nhiều kinh nghiệm hành chính, ngày một thành thục, uy vọng cũng tăng lên, cả Trương Thích Chi cũng không dám tùy tiện lấy hắn ra lập uy nữa.
Có thể nói hiện giờ Lưu An rất tự tin, có thể ứng phó với sóng gió.
Đúng lúc này Lưu Chương đột nhiên đến tìm hắn, dâng thư lên vội vàng rời đi.
Chỉ để lại một mình Lưu An tay cầm văn thư thẫn thờ đứng trong gió tiêu điều.
Hắn quên, hắn còn a phụ thích hại nhi tử.
............ ................
"Triều Thác!"
Nghe thấy có người đứng trước phủ ngự sử gọi thẳng tên ngự sử đại phu, quan viên tới nơi này làm việc đều giật mình, có vài người đặt tay lên chuôi kiếm.
Nhưng nhìn rõ người kia, quan viên không dám có hành động gì nữa.
Vì người đó râu tóc bạc hết cả, người già ở Đại Hán có đặc quyền, đừng nói gọi tên Triều Thác, có tới Vị Ương cung hô to Lưu Trường thì cũng chẳng ai làm gì được ông ta. Người ta tay cầm thọ trượng rồi, còn giết nữa à?
Ngự sử trung thừa đi tới trước mặt ông ta, nhắc:" Lão trượng không được vô lễ với tam công."
"Ngươi là ai?" Ông già chỉ người trước mặt, mắng:" Các ngươi mưu hại tam công còn không sai, lại không cho ta vỗ lễ à?"
Lệ Ký mặt đỏ bừng, ú ớ không nói lên lời.
"Ta không biết ngươi, nhưng ta biết a phụ ngươi, đường đường danh tướng Khúc Chu hầu, sao sinh ra nhi tử thế này? Ngươi chê bản thân chưa đủ mất mặt à? Ta nghe nói ngươi từng lên trường, có công huân, vậy mà không phân biệt nổi thị phi."
Ông già vung gậy lên đánh thẳng vào vai Lệ Ký, làm hắn loạng choạng lùi lại.
"Cái này ta đánh thay a phụ ngươi."
Lệ Ký biết ông già này không tầm thường, nào dám đắc tội, lùi sang bên.
"Kiến Tín hầu uy phong quá, dám đánh người trước phủ ngự sử của ta sao?"
Triều Thác không biết đi ra từ khi nào, không vui nói:
Lệ Ký sững người, Kiến Tín hầu Lưu Kính?
Ông ta không phải làm quốc tướng nước Hà Tây à? Ông già này rời triều đường quá lâu, hắn không nhận ra được.
Lưu Kính và Triều Thác rời khỏi nơi này quan lại tiếp tục làm việc
Hai người ngồi đối diện với nhau, Triều Thác không thừa lời, mở miệng ra là nói thẳng luôn:" Ông tới làm Lăng ấp lệnh à?"
"Không, lão phu già rồi, có thể phụ trách việc này, nhưng không đảm nhận lệnh. Cho nên ta cần ngươi tiến cử một người để dùng."
"Chuyện này ông có thể quyết được sao?"
Lưu Kinh gật đầu:" Bệ hạ bảo ta an bài."
Triều Thác trầm mặc chốc lát mới nói:" Ta có thể tiến cử cho ông hai người, ông tự chọn lấy một. Một trong số đó ông thấy rồi, chính là Lệ Ký, hiện trong những triệt hầu kế thừa tước vị, hắn là người có can đảm, biết ăn nói, học vấn không tệ. Hiếm có nhất là phân rõ công tư, lần này hắn ra tay với hào cường nhà mình trước tiên, không bận tâm có quan hệ thân mật với mình. Chỉ là thiếu chủ kiến, ông hạ lệnh, hắn làm việc, cũng thích hợp."
Lưu Kính không tỏ thái độ:" Người tiếp theo."
"Tuyên Bình hầu Trương Yển." Triều Thác nghiêm túc nói:" Hẳn ông biết thân phận của hắn, nhi tử của Trưởng công chúa, nếu để hắn làm lệnh, dứt khoát không ai dám ngăn hắn, cũng không ai dám phản bác hắn, thân phận của hắn là hữu dụng nhất. Nhưng hắn thiếu lá gan, tài năng không đủ, song không quan trọng, dù sao ông ra lệnh mà, nếu ông tận dụng tốt hắn, chuyện sẽ dễ hơn.
Lưu Kính gật gù:" Ta mang cả hai theo."
"Không được, hai người này một là ngự sử trung thừa, một lừa ngự sử thừa, ông mang đi cả thì ta lấy ai mà dùng."
"Không sao, ta có thể tiến cử cho ngươi một người, đó là Đào Thanh ngự sử đại phu của nước Bắc Đình, vì khuyên gián mà phát sinh xung đột trực diện với Lưu Ngang, ép phải từ quan, nay học ở Trường An đợi dùng ... Người này có tài, có điều hắn phản đối tước phiên, ở Bắc Đình thường chửi bới ngươi."
Triều Thác biết đối phương thù địch mình chẳng giận:" Được, thiên hạ ghét ta nhiều lắm, thêm một kẻ không sao hết, dùng được là được.”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com