"Ha ha ha, Triều công, trước đó chỉ là chuyện bàn tay thôi, không cần cảm tạ."
Triều Thác trở về phủ thì có một vị chư hầu vương ngồi đợi rồi, chẳng phải Yên vương như dự liệu, mà là Hạ vương mà dù có tước phiên cũng chẳng tới lượt.
Bên cạnh Lưu Tứ là mấy tên tâm phúc, đứa nào đứa nấy đắc ý, căn bản không coi mình là khách, trước mặt rất nhiều đồ ăn, đang ăn uống tưng bừng.
Triều Thác cau mày nhìn gia phó.
Trương Thang lên tiếng:" Là đệ tử dẫn họ tới."
Thấy Triều Thác vẫn không vui, Lưu Tứ khó chịu:" Ngươi đừng quên, chế độ lăng ấp là do ta giúp ngươi, khi ngươi bị bắt đợi xử lý, ta chạy lo liệu khắp nơi, đổi lại cho ngươi một cơ hội sống. Giờ ngươi ra ngục rồi liền lờ ân tình của ta với ngươi đi chứ gì?"
"Thần đa tạ ơn Hạ vương, không biết Hạ vương tới có gì sai bảo?" Triều Thác rất bình tĩnh:
"Nào, chớ đa lễ, mời ngồi." Lưu Tứ lấy ra chiêu phản khách vi chủ tổ truyền:
Triều Thác ngồi thẳng vào chủ vị:" Đại vương có gì nói thẳng đi, thần nhiều việc lắm."
"Triều Thác, nếu không có ta, ngươi ra khỏi phủ đình úy được không, sao dám vô lễ?"
Nếu người chất vấn là Lưu Tị, Triệu Thác sai gia phó đuổi đi, nhưng Lưu Tứ thì khác, một là hắn ít tuổi, hai hắn là nhi tử của hoàng đế, chỉ nghe người ta tước phiên của huynh đệ, chẳng ai tước phiên của nhi tử. Ba là, Lưu Tứ không nói lung tung, vụ án này hắn giúp không ít, hắn nghe Vương Điềm Khải kể rồi.
"Đại vương thứ tội."
Thấy Triều Thác chịu nhún, Lưu Tứ mới cười:" Ta biết ngươi nhiều việc, không làm lỡ việc của ngươi, ngươi định báo đáp ra sao?"
"Sao đại vương lại có thể lấy ân đòi báo đáp? Đại Hán lấy đức trị thiên hạ, đại vương làm thế là muốn cắt đứt với thiên hạ sao?"
Tứ công tử là người có can đảm, nhưng mà đúng là ít học, Triều Thác nói một câu là á khẩu luôn, cái mặt ngơ ngác đúng kiểu trong đầu ta không có mấy chứ. Nhưng hắn có quân sư đầu chó, Đổng Trọng Thư đáp:" Đại vương ta làm thế là ngài có danh nhớ ơn báo đáp, chẳng là lại sai à? Đại vương ta cứu ngài, đó là chuyện nhân nghĩa, nếu ngài không báo đáp, há chẳng phải làm người thiên hạ sau này không ai muốn làm chuyện nhân nghĩa nữa sao?"
Lưu Tứ cười cuồng ngạo, không thẹn là túi khôn của quả nhân.
Triều Thác liếc Đổng Trọng Thư một cái, nói thẳng luôn:" Vậy đại vương muốn gì, thần thanh liêm, trong nhà không có tiền tài gì cả, chỉ có vài cuốn sách với hai gia phó chiếu cố thôi."
"Quả nhân không tới đòi tài vật, lần này người ngự sử phủ mưu hại ngài, trừ kẻ cầm đầu Triệu Vũ ra thì số còn lại hẳn phải lưu đầy, ta muốn họ tới nước Hạ."
"Trong phủ ngự sử chỉ có Triệu Vụ phạm tội, người khác không, sao phải lưu đầy?"
Lưu Tứ lại nhìn Đổng Trọng Thư, Đổng Trọng Thư lên tiếng:" Triều công, nước Hạ nghèo khổ, nhưng hết sức quan trọng, ngài cũng biết thảo nguyên phải thống nhất dân dùng cung, nhưng bọn ta không có kinh nghiệm gì, nên không biết làm việc ra sao. Lần này đại vương nhà ta tới đây, chỉ muốn ngài hiến cho một kế được chăng?"
Triều Thác lần này không vội từ chối, hắn tuy là người kiên định tước phiên, nhưng tước bớt chư hầu chứ không phải phế trừ chư hầu. Hắn biết rất rõ ý nghĩa tồn tại của chư hầu. Bệ hạ muốn phá vỡ quan hệ đối lập giữa Trung Nguyên và tái ngoại, biến thành cương vực của mình, có được thái bình lâu dài.
Nghĩ một lúc, hắn cầm bút viết như bay:" Điện hạ, muốn trị được thảo nguyên, phải học Mạo Đốn năm xưa, dùng cách phân hóa, đem thế lực bản địa chia thành ba bộ phận, an bài khu chăn tha riêng, không cho ra ngoài, tránh chúng liên hợp, lại phái đại thần giám sát tình huống."
"Dùng cách thông hôn an ủi kẻ cẩm đầu, đem hậu sinh trẻ trong bộ tộc tụ tập bên cạnh, khiến chúng không biết bộ tộc, chỉ biết tới đại Hạ ... Thay đổi phong tục, lập ra lễ của Đại Hạ."
"Ở các địa khu phải xây thành trì, triệu tập bách tính canh tác, thúc đẩy kỹ thuật nông nghiệp ..."
Tổng cộng Triều Thác liệt kê ra hơn 20 chính sách, đa phần học của Mạo Đốn, số ít kết hợp chế độ Đại Hán.
Lưu Tứ nhìn Triều Thác hồi lâu, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài.
Quả nhân sao lại đi cứu hắn chứ, nếu hắn bị gán tội đi đầy tới nước Hạ, quả nhân làm gì phải đi khắp nơi cầu cạnh người ta?
"Ha ha ha, a phụ! Con suy đi nghĩ lại, tự mình định ra hơn hai mươi sách lược quản lý tái ngoại, a phụ xem con viết thế nào?"
Lưu Tứ cực kỳ đắc ý dâng thư lên Lưu Trường:
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường và Lưu An đều kinh ngạc, trong tay Lưu An cũng có thư sách, không nhịn được trêu:" Tứ cũng biết dâng thư rồi à?"
Lưu Tứ liếc nhìn giấy trong tay Lưu An:" Chẳng lẽ chỉ đại ca mới được dâng thư, kỳ thực tài năng của đệ không kém ai, chỉ vì mọi người coi thường mới bỏ qua thôi. Nếu huynh trưởng không tin, chúng ta so xem, ai dâng thư tốt hơn?"
Lưu An cười to gật đầu.
Lưu Tứ vội vàng đưa thư cho Lưu Trường, thúc giục Lưu An làm theo.
Lưu Trường nhận lấy không xem đã nói:" An thắng."
Lưu Tứ sững người, lập tức nhảy dựng lên:" A phụ thiên vị đại ca thế? Người còn chưa xem cơ mà."
"Trẫm không cần xem cũng biết An thắng."
"A phụ xem một cái thôi."
Lưu Trường cúi đầu xem đúng một cái:" Vẫn là An thắng."
"Không thể nào, cái này do Triều Thác viết, đại ca lợi hại tới mấy, chẳng lẽ còn thắng được Triều Thác à?"
Lưu Trường tức thì mắng chửi:" Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra được sao, trẫm xưa nay đường đường chính chính, chưa từng nhận công của người khác, sao lại có nhi tử như ngươi? Sao chép Triều Thác chẳng thèm viết lại, tưởng trẫm không nhận ra chữ của Triều Thác à?"
Lưu Tứ ủy khuất cúi đầu:" Chẳng qua con không biết viết ..."
Lưu Trường xem sách lược của Lưu Tứ rất lâu, gật đầu:" Ý nghĩ của Triều Thác không tệ, trùng hợp với ý nghĩa của trẫm, trẫm vốn cũng nghĩ thế đấy."
Lưu Tứ vội hỏi:" Vậy có thể thi hành ạ."
"Ừm, tất nhiên là có thể." Lưu Trường lại cầm lấy thư của Lưu An:
Lưu An giải thích:" ... Nay cương vực Đại Hán rộng lớn, trước kia không thể so được, mà quận thiết lập giám sát ngự sử, khó giám sát hữu hiệu. Con cho rằng, chia thiên hạ ra các Châu, thiết lập thứ sử, đứng trên quận quan, không có thực quyền, song có thể báo thẳng lên a phụ ..."
Lưu Trường có chút hoảng hốt:" Châu à?"
"Vâng, con nghĩ kỹ rồi, có thể thiết lập châu Duyệt, Thanh, Ký ..."
"Đều do ngươi tự nghĩ ra à?"
Lưu an bất lực, không phải tự mình nghĩ ra, chẳng lẽ là đi sao chép của Triều Thác? Đó là sở trường của hai người, con không thế.
"Khá lắm, nghĩ rất giống trẫm ..."