Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 978 - Chương 979: Chuyện Đã Làm Rõ.

Chương 979: Chuyện đã làm rõ.

Phủ Đình úy vô cùng yên tĩnh.

Giáp sĩ cầm đuốc, ánh lửa lay động chiếu rọi khuôn mặt mọi người, Vương Điềm Khải ngồi ở thượng vị, Triều Thác ngồi bên cạnh, mà dưới họ là hai kẻ bị giáp sĩ khống chế.

Một là Triệu Vũ, người kia là Triệu Bất Hại.

Mọi người đều kinh ngạc, không ai ngờ tới là bọn họ.

Triệu Vũ đâu có lý do gì mưu hại Triều Thác, hắn trước nay luôn ủng hộ Triều Thác, không thể bị chư hầu mua chuộc, còn về phần hào cường, hắn càng không có liên hệ gì.

Người còn lại sa lưới là Triệu Bất Hại, chính là đồng phạm cung cấp chìa khóa cho Triệu Vũ.

Chuyện bị bại lộ, Triệu Vũ trông khá bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi, cũng chẳng có chút áy náy nào.

"Vì sao ngươi muốn giết ta ?"

"Kỳ thực ta không muốn giết ngài." Triệu Vũ cười to:" Bệ hạ trọng tình, ngài đi theo bệ hạ bao năm, công lao trác tuyệt, bệ hạ dù có phẫn nộ cùng lắm chỉ là bãi miễn thôi ... Nói nhiều vô ích, ta sai, cứ xử quyết."

Có quan viên lên tiếng:" Chuyện này không đơn giản như vậy, chắc chắn còn liên quan tới rất nhiều người, phải tra cho ra, người câu kết với chúng là ai."

So ra Triệu Bất Hại mồ hôi đầm đìa, kém xa Triệu Vũ.

Vương Điềm Khải phất tay sai giáp sĩ đưa hai người đi, Trương Thích Chi xin thẩm vấn, ông ta không từ chối.

Mọi người đi cả, trong phủ chỉ còn lại hai người.

"Triều công, ta sớm biết trong phủ ngự sử có kẻ gian tà, lại chẳng ngờ là người ngài tin cậy nhất."

Triều Thác mặt không đổi sắc:" Tuy hắn không nói rõ, nhưng ta biết đại khái rồi, thẩm vấn vô ích. Triệu Bất Hại bị người ta lợi dụng mà thôi, Triệu Vũ thì càng không tiết lộ gì đâu, ta biết tính cách của hắn.

Vương Điểm Khải gật đầu, đoán:" Chẳng lẽ là vì bất mãn ngài hợp mưu với Lưu Kính?"

"Không, hắn bất mãn ta làm việc theo quy củ thôi, hắn có nhiều cách giết ta, bọn ta ngày đêm tiếp xúc, muốn giết ta đâu cần phiền thế? Thích khách trong thiên hạ muốn giết ta còn ít à?"

"Hắn chỉ muốn khiến ta bị bãi miễn, chọc giận bệ hạ, dưới tình huống không có chứng cứ xác đáng. Bệ hạ sẽ nhận định là gian thần và hào cường liên thủ đối phó với tam công, khi đó sẽ có chuyện gì xảy ra?" Triều Thác thở dài:

Vương Điềm Khải vuốt râu:" Hẳn là tìm người còn khốc liệt hơn."

"Đúng, chính là Chất Đô." Triều Thác gật đầu:

"Ha ha ha, vì ngài chưa đủ cấp tiến nên hắn muốn giết ngài?" Vương Điềm Khải đột nhiên cười phá lên, quần thần ai cũng thấy Triều Thác là kẻ cấp tiến, quá khích, vậy có ngày bị người ta cho rằng chưa đủ cấp tiến:

Triều Thác không cười:" Bệ hạ thích đi săn, sinh nhiều ưng khuyển, Trương Bất Nghi là khuyển, Chất Đô là ưng, ta cùng lắm chỉ là con ngựa già mà thôi ... Ưng khuyển thấy con ngựa già này quá chậm muốn cắn bị thương, thay con khác."

"Đây là suy đoán của ngài thôi, ta không tin lắm."

" Bệ hạ đã không còn đối thủ ở bên ngoài nữa, trong nước ngày càng giàu có, hào cường gian tặc khắp nơi ... Ưng khuyển sinh ra, sợ là không thể ngăn cản, đây mới chỉ là bắt đầu, sau này càng nhiều hơn, ngài có tin không? Rồi sẽ có một ngày, chúng ta đại khái vì phản đối suy nghĩ nào đó của bệ hạ mà chết trong tay đám ưng khuyển này.

Vương Điềm Khải không bận tâm:" Làm xong chuyện này ta từ quan về nhà rồi. Chuyện còn chưa kết thúc, còn có tên Điền Trọng kia nữa, ta không tin hai người trẻ tuổi có thể làm nhiều việc như thế, còn có kẻ thúc đẩy phía sau, mục đích là giết Triều công ngài .... Người muốn giết ngài quá nhiều."

"Vậy tiếp tục thẩm vấn đi." Triều Thác đứng dậy:" Ta có thể đi được rồi chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Vụ án vu cáo Triều Thác gây oanh động Trường An, khi hung thủ thực sự bị bắt, quần thần lần nữa choáng váng, không phải là Yên vương làm à?

Tiếp đó tin truyền ta, Yên vương không muốn thấy Triều Thác bị mưu hại nên mới đứng ra nhận tội, tuy có hiềm khích với Triều Thác, nhưng không ngồi yên để tiểu nhân hại hắn.

Thế là mọi người ca ngợi Yên vương nhân nghĩa, Yên vương nhờ thế vang danh thiên hạ, làm những kẻ kêu gào tước phiên đều im tiếng. Yên vương là người thô hào, lần đầu cảm thụ được tầm quan trọng của danh vọng, không ít danh sĩ biểu thị sẽ tới nước Yên phò tá vị quân vương nhân nghĩa này. Mấy ngày qua Yên vương cười tới cứng mặt, danh sĩ còn chặn đường hắn, xưng là hiền trưởng tông thất.

Vương Điềm Khải sau nhiều lần thẩm vấn, tới báo cáo cho Lưu Trường:" Bệ hạ, Triệu Bất Hại khai rồi, hắn và Triệu Vũ là họ hàng xa, hai đường huynh của hắn cùng ba gia phó cũ bị ép di dời. Triệu Bất Hại đành tìm Triệu Vũ, mong dựa vào quan hệ thân tộc để Triệu Vũ giúp đỡ."

"Triệu Vũ đồng ý, bảo Triệu Bất Hại liên hệ với các triệt hầu khác muốn trợ giúp, thế là hắn liên hệ bốn người. Triệu Vũ ghi lại trò chuyện với bốn người đó đưa cho Triệu Thác, thỉnh cầu trị tội họ."

"Triều Thác không đồng ý, cho rằng cầu xin không phải tội, bảo Triệu Vũ đi mắng họ."

"Triệu Vũ đi tìm bốn người kia, nhưng không chửi mắng mà còn bảo với họ, chỉ cần cho tiền tài, có thể giúp họ xá miễn cho thân thích. Những người kia mừng lắm đưa tiền tới, Triệu Vũ lại lần nữa tìm Triều Thác, thỉnh cầu xử tử bốn người cùng tông tộc với tội danh hối lộ."

"Triều Thác vô cùng tức giận, cho rằng Triệu Vũ dụ đỗ người khác phạm tội, trị thiên hạ không thể thông qua thủ đoạn này, hạ nghiêm lệnh bảo hắn trả tiền hối lộ, không cho hắn xen vào chuyện này nữa, tự xử lý."

"Triệu Vũ lần thứ ba tìm bốn người kia, trả lại tiền tài, dụ dỗ họ mưu hại tam công."

"Đám Triệu Bất Hại tới giờ vẫn chưa hiểu, nếu Triệu Vũ thành công, bọn họ sẽ bị đối đãi thế nào."

Lưu Trường hiểu ra, đây không phải hành vi của hào cường, cũng không phải là hành động nhắm vào tam công, mà là tranh đấu nội bộ Pháp gia, hoặc có thể nói là khốc lại tranh phong?

"Trẫm trước đó nhiều lần cổ vũ người trẻ tuổi dám làm việc, khuyến khích họ không sợ hãi, đừng để bị hạn chế ... Xem ra trong việc này còn có lỗi của trẫm."

Vương Điềm Khải vội hành lễ:" Sao có thể là lỗi của bệ hạ ạ, đều là vì Triều Thác không biết nhìn người, chỉ dùng họ lại không dạy họ làm người. Triều Thác dùng họ như thanh kiếm sắc, chỉ muốn họ làm việc, lại không dạy họ vì sao phải làm như thế. Nếu hắn sớm nói rõ mình hợp mưu với Lưu Kính vì để thi hành chế độ này lâu dài, có lẽ Triệu Vũ không đi tới mức này."

"Được rồi, đừng học Trương Bất Nghi. Tiếp tục tra đi, bốn triệt hầu à? Hẳn không chỉ như thế, chắc chắn còn có đồng mưu."

Chuyện đã làm rõ, nhưng Lưu Trường chẳng vui, phất tay cho Vương Điềm Khải rời đi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment