Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 977 - Chương 978: Sao Lại Muốn Giết Ta?

Chương 978: Sao lại muốn giết ta?

Trong phủ đình úy, Vương Điềm Khải đang cùng nhiều quan lại bàn bạc việc bắt gian tặc.

Nay đình úy là Tuyên Mạc Như, Trương Thích Chi trước kia là thượng cấp nay lại thành phó thủ của hắn, cả hai lúc này ngồi trước mặt Vương Điềm Khải.

"Vương công! Thế sao được!"

"Chẳng lẽ trong phủ ngự sử toàn là tặc nhân sao?"

"Ngài coi phủ đình úy bọn ta thành nơi thế nào rồi."

Trương Thích Chi đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy mắng, trong toàn đầy lửa giận.

Vương Điềm Khải bình tĩnh nhìn người xung quanh:" Các vị thấy sao?"

Tuyên Mặc Như vuốt râu:" Cũng được, tìm thấy thư trong phủ ngự sử, chứng tỏ ở đó toàn gian tặc mà thôi, xử lý cũng chẳng sao."

"Nói kiểu gì thế? Cái gì mà không sao? Thế là lạm sát người vô tội." Trương Thích Chi nhìn Tuyên Mạc Như với vẻ không tin nổi, giận muốn nổ tung rồi:

Vương Điềm Khải như không nghe thấy hắn, cùng Tuyên Mạc Như bàn bạc chi tiết việc này, ông ta tới đình úy là vì tuyên bố hai việc, muốn đưa Thân Đồ Gia và Triều Thác tới nhà lao ở đây. Đồng thời muốn bắt quan viên phủ ngự sử ... Chân tướng đại khái không tra ra được nữa, không bằng xử lý hết bọn họ, có lẽ giảm bớt được lửa giận của bệ hạ.

Người đình úy sững sờ, thế là có ý gì?

Trương Thích Chi không nhịn được nhất, vì có người phạm tội trong đó nên xử tử tất cả à?

"Được chuyện cứ quyết định như thế, giờ tới phủ ngự sử bắt người, không bỏ qua kẻ nào, đợi đem xử tử cùng với Triều Thác là được." Vương Điềm Khải quyết định cuối cùng:

"Ta tuyệt đối không đồng ý, đám cẩu tặc các ngươi, sao dám như thế?" Trương Thích Chi chửi bới:

Vương Điềm Khải mặt biến sắc:" Giam luôn cả kẻ này."

Rất nhanh giáp sĩ phủ đình úy hành động, đa phần quan viên phủ ngự sử kinh ngạc, chẳng biết gì cả đã bị bắt. Vương Điềm Khải cũng không thẩm vấn, trực tiếp giam giữ trong đại lao đình úy. Khi Triều Thác được đưa tới, nhìn thấy họ, càng phẫn nộ, suýt rơi nước mắt, nếu chỉ có mình bị giam, còn có người làm việc, nay bị bắt hết rồi thì chuyện do ai làm.

"Các ngươi đừng sợ, bệ hạ không phải người lạm sát, dù ta có mang tội, cũng tuyệt đối không để các ngươi bị xử tử, chuyện này chắc chắn có kết quả."

"Chỉ hận chuyện chưa làm xong."

Triều Thác lớn tiếng nói:" Đợi các ngươi ra ngoài, nhất định phải hoàn thành di nguyện của ta, trước tiên là tước phiên ..."

Quan viên thì thần sắc khác nhau, có người sợ hãi, có người phẫn nộ, người mừng thầm.

Triều Thác căn dặn việc muốn làm xong thì nhìn tâm phúc Triệu Vũ mình dốc lòng bồi dưỡng: "Vũ, trong bao nhiêu quan lại phủ ngự sử, ta coi trọng nhất là ngươi."

"Sau khi ta chết rồi, đừng báo thù cho ta, chuyên tâm làm chuyện ta căn dặn. Chỉ có một điểm, ngươi làm việc quá cực đoan, chỉ cần kết quả, không để ý quá trình, điều đó không đúng. Phủ ngự sử muốn trị người, trước tiên phải làm người khác tin và phục, nếu bất chấp tất cả mà làm việc sẽ làm thiên hạ hỗn loạn ... Bất kể ngự sử tiếp theo là ai, các ngươi đều đừng làm việc như trước, các ngươi là cố lại của ta, nếu vẫn làm như cũ, sẽ bị người ta kiêng kỵ."

Triệu Vũ mắt đầy bi ai: "Triều công, dù tuân thủ quy củ tới mấy, chỉ cần chúng ta trị người khác, người ta sẽ không phục chúng ta, nếu không sao nhiều người muốn giết chúng ta như thế?"

"Đừng nói thế, ngự sử vốn là vị trí đắc tội với người khác, chỉ ngự sử tầm thường mới không bị người ta thù địch ... Nhưng đắc tội với người khác, không có nghĩa là có thể bất chấp luật pháp và thủ đoạn. Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau."

Lúc này mọi người ở Trường An đều đổ dồn ánh mắt vào Vương Điềm Khải, xem ông ta xử lý việc này thế nào ... Kết quả ông ta bắt hết người phủ ngự sử, định trị cùng tội.

Không ai muốn cứu họ, mọi người đều im lặng như không biết gì cả, chỉ có Loan Bố kiên trì không thể lạm sát, muốn triệu tập quần thần phản đối.

Cùng lúc đó Lưu Trường đang ở Hậu Đức điện cùng Trương Bất Nghi ăn thịt, nói chuyện nhà.

"Thằng nhãi An thật làm người ta ghét, huynh trưởng xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của nó lại là bê thuốc đi hầu hạ! Huynh trưởng thương nó như con, sao dám như thế? Xem ra ở phương diện khoan dung nhân nghĩa, nó không bằng Bột."

Trương Bất Nghi nghe hết mới nói:" Bệ hạ biết cách dạy con, thần kính phục."

Lưu Trường đen mặt, nên người trước mắt không phải Trương Bất Nghi thì y đã cho một đấm.

Trương Bất Nghi vội giải thích:" Bệ hạ nghe thần nói đã, úy vọng của bệ hạ không quân vương nào bì kịp, bất kể là đại thần, tướng quân hay tông thất đều bảo sao nghe vậy, không dám có chút mạo phạm nào."

"Nhưng thái tử không có hi uy vọng đó, sao dám lấy chân thành đối đãi như bệ hạ, thái tử phải làm tốt mọi mặt, phải làm cho chu toàn, dù giả dối, nhưng tuyệt đối không để cho người khác nắm được sơ hở."

"Bệ hạ thường nói, không muốn thái tử giống mình, thái tử làm thế, chẳng phải bệ hạ hi vọng sao? Thái tử tuy không bằng bệ hạ, nhưng tuyệt đối không phải là quân vương tầm thường."

Nghe vậy lửa giận trong lòng Lưu Trường dần biến mất:" Ngươi nói đúng, An không có tư cách thẳng thắn như trẫm, phải vờ vịt một chút ..."

Lữ Lộc đi vào, bẩm báo:" Bệ hạ, Yên vương tới bái kiến, nói mình là người vu cáo Triều Thác, muốn thỉnh tội trước mặt bệ hạ, mong bệ hạ khoan thứ Triều Thác."

Lưu Trường tức thì trợn mắt há mồm:" Ngươi nói ai?"

"Yên vương ạ."

"Không thể nào, Yên vương lại cầu xin cho Triều Thác à?"

Trương Bất Nghi bình tĩnh nói:" Bệ ha, cứ để Yên vương vào bẩm báo trước đã.

Rất nhanh khắp Trường An truyền đi tin tức, Yên vương chủ động nhận tội, tự xưng mình vu cáo Triều Thác, xin thiên tử thả Triều Thác.

Tin tức này truyền tới đỉnh úy, không ai dám tin.

Vương Điềm Khải xem ra có vẻ vui lắm, dẫn người đi gặp Triều Thác.

"Triều Thác, không, Triều công, chúc mừng ngài sắp ra ngoài rồi, Yên vương đã chủ động nhận tội, nói là do bản thân làm, không liên quan gì tới ngài, ngài sắp được ra rồi ..."

Triều Thác chỉ thấy chuyện quá hoang đường, Yên vương vu cáo mình, còn chủ động nhận tội, cầu xin cho mình?

Ngươi đang đánh rắm à?

Nhưng tựa hồ chuyện này xảy ra thật rồi, Vương Điềm Khải tuy không thả người ngay, nhưng không cho quan lại sỉ nhục đánh mắng người phủ ngự sử nữa, còn mang cơm rượu vào, biểu lộ đợi chuyện làm rõ sẽ thả tất cả.

Quan viên phủ ngự sử vui lắm, đều chúc mừng Triều Thác, Triều Thác lại cứ cau mày.

Cứ thế tới đêm khuya.

Một người khẽ mở cửa nhà lao, lần mò bóng tối, rón rèn tời gần Triều Thác.

Triều Thác đang ngủ say không biết gì, người đó nhìn Triều Thác, tựa hồ do dự lắm, hồi lâu không ra tay, mấy lần định dùng đai lưng siết cổ Triều Thác lại thôi.

Khi hắn lần nữa giơ đai lưng lên, Triều Thác uể oải nói:" Đại trượng phu muốn giết thì giết, sao phải do dự?"

Người kia cả kinh, đúng lúc này ở bên cạnh có người nhào tới đè hắn ra đất, dưới ánh trăng có thể thấy rõ Trương Thích Chi, người bị Vương Điềm Khải tống giam, đang đè chặt bóng đen.

Triều Thác bình tĩnh mở mắt:" Triệu Vũ, ta đích thân đề bạt người, dạy bảo ngươi, chưa từng làm gì có lỗi với ngươi, vì sao lại muốn giết ta?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment