Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 976 - Chương 977: Trọng Phụ, Mau Đi Nhận Tội Cứu Triều Thác.

Chương 977: Trọng phụ, mau đi nhận tội cứu Triều Thác.

Vương Điềm Khải nhìn Triều Thác tràn ngập căm phẫn trước mắt, kẻ thù của Triều Thác thực sự quá nhiều,

Sau khi thẩm vấn Thân Đồ Gia và Triều Thác xong, Vương Điểm Khải thu hẹp phạm vi tội nhân, Điền Trọng không phải kẻ tầm thường, hắn là du hiệp nổi danh thiên hạ, nhờ trượng nghĩa và hiếu thuận mà vang danh, người có thể khiến hắn nguyện chết không nhiều.

Vương Điềm Khải không vội ra ngoài mà trầm tư trong phủ.

Quan lại đứng bên cạnh ông ta cúi đầu.

"Ngươi nói xem, trong triều có đại thần xuất thân du hiệp không?"

"Có ạ ... Quý công từng là du hiệp."

"Vậy có ai làm du hiệp ở nước Sở?"

"Có ạ ... Quý công là du hiệp nước Sở."

"Vậy ai có thể khiến hào hiệp vì mình mà chết?"

"Có ạ ... Quý công có thể."

"Ai quen thuộc ngự sử phủ, có thể an bài nhân thủ bên trong."

"Có ạ ... Quý công chính là tiền ngự sử trước Triều Thác."

Vương Điềm Khải nổi giận:" Thứ ngu xuẩn này, ngươi định nói Quý công làm việc này à? Nhân vật như Quý công, sao có thể làm chuyện đó?"

Đột nhiên ông giận mình, giọng âm u: "Bất Hại, những lời này ai nói với ngươi?"

Vị quan lại này là phó thủ của ông ta, không phải nhân vật nhỏ không đáng kể, hắn là Triệu Bất Hại, đại phụ là Tu Xương Trinh hầu Triệu Diễn, a phụ là đương kiêm Tu Xương hầu Triệu Phúc.

Triệu Bất Hại không sợ, bình tĩnh nói:" Triều Thác là hạng gian tà, người thiên hạ hận không thể ăn sống nuốt tươi, băm vằm xé xác, ngài cần gì cứu hắn? Ngài cũng biết Quý công sẽ không làm loại chuyện này, với đạo đức của Quý công, vì sao không thể tiếp tục làm ngự sử, Triều Thác có tư cách gì thay thế ông ấy?"

Vương Điềm Khải mím môi, tất cả đều muốn Triều Thác chết, đó là khó khăn lớn nhất để tra rõ sự thực.

"Triều Thác chưa thể chết, Đại Hán hiện không thể thiếu hắn, bệ hạ để Triều Thác làm ngự sử không phải là vì đạo đức hắn hơn Quý công mà là vì phẫn nộ với quan lại địa phương, bất mãn với hào cường. Nếu không còn Triều Thác, ngươi nghĩ Quý công có thể về sao?"

"Vì sao ta muốn xen vào chuyện này? Ta chỉ muốn an hưởng tuổi già mà thôi, Triều Thác mà còn, ta chỉ cần tuân thủ pháp luật, không sợ phiền toái. Nếu hắn không còn mới thực sự là ai nấy nơm nớp lo sợ."

"Chuyện này phải làm tốt, để bệ hạ hài lòng, để bệ hạ nguôi giận ... Nếu không người tiếp theo làm ngự sử còn đáng sợ hơn Triều Thác."

Vương Điềm Khải chống quải trượng đứng dậy:" Bệ hạ cho ta hai ngày tra rõ, nhưng ta không tìm ra gì cả ... Mai ta chỉ có thể tới hoàng cung thỉnh tội, sau đó yêu cầu bệ hạ xử tử người ngự sử phủ, dù sao thư tìm ra trong ngự sử phủ, đám này khó tránh khỏi liên quan."

Triệu Bất Hại thất kinh:" Sao có thể lạm sát người vô tội?"

"Đám tặc tử chắc chắn trốn trong ngự sử phủ, tìm ra giáp trong nhà chúng là được. Đi gọi Tuyên Mạc Như tới đây, ta muốn cùng hắn bàn việc bắt giữ."

"Phải làm sao bây giờ?"

"Ngươi ở trong hoàng cung, có nghe thấy tin gì không?"

Trong phủ Đại vương, Lưu Tị trông có vẻ bất an, mồ hôi đầm đìa, mới đầu hắn rất vui, Triều Thác bị bắt rồi, còn sắp chém đầu, đây là chuyện tốt.

Nhưng dần dần chuyện không ổn, Vương Điềm Khải điều tra chuyện này, nói có người vu cáo Triều Thác, hắn liền thành hiềm nghi hàng đầu.

Tuy người có thù với Triều Thác rất nhiều, nhưng thời gian gần đây thì hắn và Triều Thác quan hệ gay gắt nhất, mà dưới trướng hắn có rất nhiều người xuất thân du hiệp, thế là nhiều người cho rằng hắn ra tay hại Triều Thác.

Lưu Tị không ngốc, hắn biết địa vị của thái thượng hoàng trong lòng Lưu Trường, chuyện này mà gán lên đầu mình, tuy bệ hạ không giết mình, nhưng về sau sẽ xa lánh lạnh nhạt với mình, có khi tước bỏ vương vị.

Hắn mấy lần muốn vào hoàng cung giải thích nhưng không vào được.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn tới chỗ Lưu Bột.

Lưu Bột hỏi:" Chẳng lẽ không phải trọng phụ làm à?"

Lưu Tị nổi giận:" Ta điên mới làm thế, thái thượng hoàng là máu mủ của ta, ta có thể làm loại chuyện đó sao?"

"Cháu lỡ lời, xin trọng phụ đừng trách."

"Đến ngay cả ngươi cũng nghi ta, không phải hỏng chuyện à? A phụ ngươi mấy ngày qua làm gì?"

"A phụ chỉ tiếp kiến Lưu Kính."

"Thái thượng hoàng thực sự sắp không qua được à?"

Lưu Bột không đáp câu này:" Trọng phụ sao không đi tìm huynh trưởng cháu, huynh ấy chắc chắn biết nhiều hơn."

Lưu Tị lắc đầu:" Huynh trưởng ngươi quyết tâm đứng bên Triều Thác, ta tìm hắn làm gì?"

Khi hai người đang bàn bạc thì bên ngoài xôn xeo, ngay sau đó Lưu Tứ xông vào, tâm phúc của Lưu Bột không ngăn nổi.

“Trọng phụ quả nhiên ở đây." Lưu Tứ kích động nắm tay Lưu Tị, sau lưng hắn còn có ba người, toàn là thằng nhóc con:

Lưu Tị thở dài:" Giờ ta đang bận, cháu đi chơi đi."

"Không phải cháu tới chơi, cháu có chuyện này nhờ trọng phụ giúp, trọng phụ đừng vu cáo Triều Thác nữa được không? Đi theo cháu gặp a phụ, cứu Triều Thác ra."

Lưu Tị biến sắc mặt, nhận định ta vu cáo Triều Thác, còn muốn ta nhận tội sao:" Thằng nhãi, ngươi trước lấy thành trì của ta, giờ muốn lấy mạng ta à?"

Lưu Từ vội lắc đầu:" Sao cháu lại hại trọng phụ, trọng phụ xem, tên nhóc này là Trương Thang, đệ tử của Triều Thác, hắn tìm cháu giúp ..."

"Nên ngươi muốn dùng mạng trọng phụ mình để đổi mạng Triều Thác à?"

"Là thế này, a phụ cháu đang rất tức giận, nhưng không nỡ giết Triều Thác, trong lòng khẳng định rất mâu thuẫn. Nếu trọng phụ ra mặt, cho a phụ cháu cái thang để xuống, a phụ sẽ không giết người, mà Triều Thác ra rồi sẽ không mặt mũi nào nói chuyện tước phiên nữa."

Lưu Tị vẫn tức giận:" Rồi ta thành gian tặc bất hiếu à?"

"Nhưng nếu sau này phát hiện không phải trọng phụ làm thì sao?" Lưu Tứ cảnh giác nhìn quanh, sai người đóng cửa lại:

Lưu Bột cau mày:" Tứ, giờ không phải lúc đệ nói linh tinh."

"Huynh trưởng sao khinh thường đệ, thời gian qua đệ làm không ít việc, vị huynh đệ này tên là Trương Thác, luôn đi theo Triều Thác, rất hiểu hắn, khẳng định Triều Thác không nói thế. Đệ vốn định dân hắn đi gặp phụ, nhưng a phụ không muốn gặp đệ. Vừa vặn đệ quen biết Vương Xúc Long tôn tử của Vương Điềm Khải ... Đệ thông qua hắn lén lút gặp Vương Điềm Khải, để Trương Thang nói chuyện riêng với ông ấy."

"Là ông ấy muốn bọn cháu tìm trọng phụ ... Thực ra là vì muốn tóm gian tặc, muốn trọng phụ phối hợp."

Lưu Tị không vui:" Triều Thác là kẻ thù của ta, vì sao ta phải cứu hắn?"

Trương Thang trả lời:" Nếu chuyện này không làm rõ, e đại vương sẽ thành kẻ có tội được người người công nhận, mất đi tình cảm của bệ hạ. Nếu có thể tra rõ chân tướng, ngài được lợi vô cùng, còn được tiếng tốt."

"Vương công nói, không phải muốn ngài nhận tội, mà ngài chỉ cần lấy danh nghĩa nhận tội đi gặp bệ hạ, sau đó đem sự thực nói với bệ hạ ... Chủ yếu khiến người khác nghĩ rằng, ngài đã nhận tội."

Lưu Tị nhìn mấy thằng nhóc, rơi vào trầm tư.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment