Lưu Kính làm quốc tướng ở Hà Tây nhiều năm, lưng trùng gối mỏi, năm nay chính thức từ quan về nhà, vốn định về phong quốc của mình, nhưng nhận được thư của Triều Thác nói chuyện đả kích hào cường, thế là chân không đau nửa, lưng không mỏi nữa, nhảy lên xe ngựa tới Trường An.
Nói ra ông già gần 80 có thể ngồi xe đi từ Hà Tây tới Trường An, làm người ta kính phục.
Chỉ là ông ta tới Trường An thì Triều Thác đã vào ngục.
Lưu Kính đã già lắm rồi, tới cái tuổi của ông ta thì đúng là chẳng sợ gì nữa, tuổi này dù mưu phản cũng chẳng bị xử tử. Tới cổng hoàng cung phát hiện hoàng đế không gặp ngoại thần, thần tử đều bị ngăn ở ngoài, thế là ông ta ỷ giả xông thẳng vào trường mâu của đám giáp sĩ canh cổng hoàng cung, hoặc tránh đường, hoặc giết ta.
Khi đó Lư Tha Chi vừa thăng lên làm lang trung lệnh, đóng ở hoàng cung vội vàng lệnh giáp sĩ thu lại vũ khí, sau khi bẩm báo, Lưu Trường đành bóp mũi cho ông già này vào.
Lão già này biết mình chẳng sống được bao lâu, buông thả ngồi trước mặt Lưu Trường, bình luận vài hành động gần đây của y.
Lưu Trường nhắc nhở:" Lưu công, trẫm nghe nói nhi tử của khanh ở Toánh Xuyên làm quận úy bị không ít người đàn hặc, đạo đức như thế có thể kế thừa tước vị được không?"
Trẫm không đối phó được với ngươi, chẳng lẽ không đối phó được với nhi tử của ngươi, thích cậy già ở đây thì nghĩ tới con cháu ở nhà đi.
Ai dè Lưu Kinh chẳng sợ: "Nhi tử thần không ra gì, bệ hạ thấy nó đạo đức không đủ thì bãi miễn đi."
Lưu Trường hừ một tiếng.
Lưu Kính nói tiếp:" Năm xưa thái úy đánh với Hạng Vũ, thái úy lựa chọn đánh chắc tiến chắc, Hạng Vũ lựa chọn đánh nhanh thắng nhanh. Một nhanh một chậm, Hạng Vũ mất quân, đánh tiếp, lại mất quân, đánh tiếp, sau ba lần thì hắn phát hiện đại quân bên cạnh không còn năng lực phát động tấn công rồi, thề là toàn quân bị diệt."
"Hào cường thiên hạ, hành vi đáng hận hơn Hạng Vũ nhiều lần, cũng nóng vội cắn trả hơn Hạng Vũ. Bệ hạ nay để Triều Thác đánh mạnh, muốn đánh một lần bình định chúng là điều vô cùng khó khăn, ắt gặp phản kháng lớn ... Thần nghĩ bệ hạ nên học thái úy năm xưa, thong thả tính kế ... So với việc diệt sạch chúng một lần, không bằng thiết lập quan chức lăng ấp, để chúng mỗi năm mỗi tháng mỗi ngày đều phải di dời tới thủ lăng. Không cần liền một lần di chuyển mấy chục vạn, tới trăm vạn ..."
Lưu Trường hiểu rồi, ý Lưu Kính là muốn mình đừng làm chuyện đột nhiên đả kích quy mô lớn nữa, mà lập cơ cấu chuyên môn, sau đó mỗi ngày bắt một ít, không ngừng tước giảm thế lực của chúng:" Nếu khanh tới sớm một ngày có lẽ trẫm sẽ nghe, nhưng giờ không được nữa, có một số hào cường vô pháp vô tiên, chúng câu kết với đại thần, ngang nhiên gây bất lợi cho tam công, còn muốn kéo huynh trưởng của trẫm vào, làm trẫm bất an."
"Chuyện này hoàn toàn là lỗi của bệ hạ đấy." Lưu Kính bình tĩnh nói không thèm để ý tới cái mặt tối thui của Lưu Trường:" Vì sao bệ hạ để Triều Thác làm việc này, bị cắn trả không phải vì hào cường gan chùm trời, không phải vì người thiên hạ câu kết bất mãn với bệ hạ, mà là vì Triều Thác."
"Triều Thác là kẻ quá khích, tự phụ, kiêu ngạo, vô lễ ... Đại thần hận không thể giết hắn, chư hầu hận không thể ăn thịt hắn, du hiệp dân gian cũng muốn diệt trừ hắn. Nếu bệ hạ lệnh Loan Bố làm việc này làm gì bị phản đối lớn như thế, đâu ra chuyện mưu hại đại thần? Thân Đồ Gia cũng không dễ tin lời du hiệp."
Lưu Trường hừ lạnh:" Dùng Loan Bố thì hắn có hành động lớn như Triều Thác không, hắn là quân tử, sao làm được việc di dời cả vạn hộ."
Lưu Kính vỗ gối:" Vậy sao không dùng thần?"
Lưu Trường trố mắt nhìn ông già trước mặt:" Lưu công, với tuổi khanh ..."
"Thần tuy không có năng lực của Liêm Pha, nhưng có chí của Liêm Pha, chẳng lẽ bệ hạ muốn thần lập quân lệnh trạng?"
Lữ Lộc mặt co giật, té ra không phải ông muốn tới cứu Triều Thác mà là muốn đoạt quyền à?
Lưu Trường đột nhiên cười phá lên:" Thì ra các khanh sớm có mưu đồ hả, trước là Triều Thác trống giong cờ mở, học Hạng Vũ toàn lực tấn công, đợi hào cường thiên hạ sợ hãi, phản đối khắp nơi. Tiếp đó do khanh tiếp nhận, bề ngoài là chấm dứt chính sách tàn bạo của Triều Thác, thực tế là lập cơ cấu mới, đem chuyện di dời thành thói quen thường lệ chứ gì?"
Trong mặt Lưu Kính thoáng ngạc nhiên, tựa hồ muốn đánh giá lại vị hoàng đế này.
Lưu Trường coi thường:" Trẫm luôn ủng hộ các khanh, cần gì phải giấu trẫm."
Lưu Kính thở dài:" Bệ hạ, thần vốn định tới Trường An sẽ cùng Triều Thác tới bái kiến bệ hạ bàn việc này, không ngờ tơi nơi thì Triều Thác bị bắt."
"Nói thật đi, chuyện vu cáo này có phải cũng do hai người mật mưu không? Nếu đúng thì nói ra, trẫm giữ lại cái mạng cho Triều Thác, nếu sau này phát hiện ... " Ánh mắt Lưu Trường trở nên hung bạo:
Lưu Kính rất thản nhiên:" Bệ hạ, thần và Triều Thác có bàn bạc việc này, nhưng chuyện vu cáo thì hoàn toàn không biết. Chuyện này thuần túy vì Triều Thác đắc tội với quá nhiều người, cả thiên hạ muốn hắn chết. Bởi thế dù Thân Đồ Gia dù có biết đây là vu cáo, ông ta cũng thà tin là thật, nguyện lấy một đổi một giết Triều Thác."
"Bệ hạ, quần thần không phải có gan bao che hào cường, mà là vì bọn họ đã căm ghét Triều Thác tới cực độ, dù chọc giận bệ hạ cũng phải giết Triều Thác."
"Hào cường không phải muốn đối đầu với bệ hạ, nếu không phải có nhiều người muốn giết Triều Thác, họ đâu dám động thủ ... Năm xưa Cao hoàng đế thi hành hộ lăng, thần phụ trách việc này, liền một lúc di dời 28 vạn hộ, đâu có ai tới hành thích."
Lưu Trường nheo mắt:" Người muốn giết Triều Thác nhiều vậy sao?"
"Bệ hạ ... Từ khi Thương Ưởng chết tới nay, thiên hạ có pháp gia có kết cục tốt sao?" Lưu Kính cảm khái: "Triều Thác làm kiếm sắc cho bệ hạ, khiến người người sợ hãi là chính tích cũng là cái sai của hắn."
Lưu Trường rất hài lòng với thành tựu của Triều Thác mấy năm qua, Triều Thác làm việc không nể mặt, không nể giao tính dựa theo ý y toàn lực chỉnh đốn. Y không dám nói dân gian không còn quan lại ức hiếp bách tính, nhưng có uy hiếp từ Triều Thác, bọn chúng phải kiềm chế bớt nhiều.
"Thế này đi, khanh tiếp nhận chuyện của Triều Thác ... Có điều nếu hắn mà dính líu tới chuyện vu cáo, trẫm không tha."
"Thần tuân lệnh."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com