Khi Vương Điềm Khải tới Vị Ương cung, nơi này đã đứng đầy lang trung, bọn họ trừng mắt nhìn ông ta, Vương Điềm Khải vẫn đi thẳng tới Hậu Đức Điện.
"Dừng bước!!"
Lang trung vừa lên tiếng Vương Điềm Khải đã đấm một phát vào sống mũi, lang trung thống khổ che mặt, ông ta tóm lấy trường mâu của một lang trung khác, gạt ngã hắn, xông vào Hậu Đức Điện. Hét lên:" Bệ hạ! Thần Vương Điềm Khải bái kiến."
Lang trung tức thì từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Chốc lát sau Lữ Lộc đi ra, ngạc nhiên nhìn Vương Điềm Khải bị đám lang trung vây kín:" Sao ngài vào được đây??"
"Ta có chuyện bái kiến bệ hạ."
"Để ông ấy vào!" Bên trong truyền ra giọng nói giận giữ của Lưu Trường:
Vương Điềm Khải theo Lữ Lộc vào, hành lễ bái kiến.
Lúc này Lưu Trường sát khi đằng đằng, khi y nhìn Vương Điềm Khải, ông ta cảm giác như bị thứ hung thú nào đó nhìn vào, chỉ thấy toàn thân lạnh toát, gai ốc sởn lên.
"Vương công tới đây là để cầu xin cho Thân Đồ Gia hay Triều Thác?"
"Hai tên đó đều đáng chết, thần tới đây không phải cầu xin cho chúng!"
Lữ Lộc tròn mắt, Lưu Trường hồ nghi nhìn ông ta, lửa giận nguôi phần nào:" Thường ngày trẫm không can thiệp vào tranh đấu giữa Thân Đồ Gia và Triều Thác, nhiều lần nhẫn nại. Nhưng lần này bọn chúng thực sự quá đáng rồi, trẫm không quan tâm vu cáo hay nguyền rủa, nhưng chúng không được phép lợi dụng huynh trưởng trẫm! Trẫm muốn dùng chúng để cho các đại thần biết, việc gì có thể làm, việc gì không!"
"Bệ hạ nói đúng, hai kẻ này không thể không giết!" Vương Điềm Khải thi lễ:" Triều Thác vì hoài bão, bất chấp tình hình thực tế trong nước, không ngại đối địch với cả thiên hạ, loại người này bệ hạ không giết cũng tự mình hại mình, chẳng có kết cục tốt! Về phần Thân Đồ Gia, tính cách ương ngạnh, không biết biến thông, chẳng có tài năng gì, khi bệ hạ cấp thiết không biết phân ưu, còn chọc giận bệ hạ."
" Thần cho rằng bệ hạ xử tử hai người này là chính xác nhất."
" Chọc giận bệ, lừa gạt bệ hạ đều đáng chết, nhưng chẳng lẽ chỉ có hai người này sao?"
" Triều Thác tuy ham công danh, nhưng theo bệ hạ hơn mười năm, chẳng lẽ không biết tính bệ hạ? Hoài bão của hắn chưa thành, sao lại nói ra lời ấy? Thân Đồ Gia tuy thù Triều Thác, nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, sao lại vu cáo người khác?"
"Nhất định có kẻ thông qua họ để làm loạn tâm tư bệ hạ, muốn bóp méo chính sách của bệ hạ. Triều Thác và Thân Đồ Gia đáng chết, những kẻ kia càng đáng chết."
Lưu Trường nhạt giọng:" Xem ra ngươi vẫn tới cầu xin cho chúng."
Vương Điềm Khải thi lễ: "Thần tới phân ưu cho bệ hạ, xin bệ hạ cho thần điều tra chuyện này, bắt lấy thứ tặc tử, giết chúng, trừ cỏ tận gốc. Nếu không thành, thần nguyện chết."
"Được, ngươi nói đấy, cho ngươi năm ngày, nếu không điều tra rõ thì chết cùng với đám Triều Thác đi."
Lưu Trường phất tay cho Vương Điềm Khải lui ra.
Lữ Lộc vội nói:" Bệ hạ, Vương công nói đúng, Triều Thác không thể nào nói ra lời ấy, hắn có điên mới nói. Dứt khoát là hắn đắc tội với quá nhiều người, có người muốn diệt từ hắn. Chư hầu vương, đại thần, hào cường ... Hiềm nghi qua nhiều, Thân Đồ Gia bị người khác lợi dụng."
Lưu Trường hừ mạnh: "Ông ta nhìn ra được, chẳng lẽ trẫm không nhìn ra?"
"Vậy sao bệ hạ còn muốn xử tử Triều Thác và Thân Đồ Gia?"
"Trẫm không nói thế, kẻ đằng sau chạy mất thì sao? Thành Dương vương đang tra việc này, nếu Vương Điềm Khải muốn tra, vậy một ngoài sáng, một trong tối, kết quả hẳn sẽ ra sớm hơn ... Bất kể là kẻ nào muốn lợi dụng Nhị ca, trẫm quyết không tha." Lưu Trường gần như nghiến răng nói ra những lời này:
Khi Vương Điềm Khải đường hoàng từ hoàng cung đi ra, đám đại thần sững sờ, chuyện gì thế, sao ông ta làm được.
Loan Bố phản ứng trước tiên, đi nhanh tới:" Vương công ..."
"Chư vị không cần lo, bệ hạ bảo ta tra chuyện này, ta sẽ làm rõ chân tướng, chư vị về đi."
"Nhưng ..."
"Ta chỉ có hai ngày thôi, đừng cản trở ta."
Rất nhanh Vương Điềm Khải xuất hiện trong đại lao, với Thân Đồ Gia và Triều Thác mà nói, lao ngục chẳng phải chỗ đáng sợ, hai người không biết vào bao lần, sớm quen rồi, nhưng lần này khác, lần này tựa hồ sẽ chết người.
Triều Thác và Thân Đồ Gia bị giam bên trong cùng, vẫn chửi nhau không thôi.
"Thứ tiểu nhân vô sỉ, không ngờ dám vu oan ta, ta làm ma cũng không tha cho ngươi."
"Ngươi đáng đợi thôi, nếu có chết cùng ngươi, không uổng danh đại trượng phu."
Vương Điềm Khải tới, hai người đều ngừng cãi nhau, nhìn ông ta, không vội nói gì.
"Thả Thân Đồ Gia ra."
Thân Đồ Gia mừng rỡ mắng Triều Thác:" Ngươi chết như thế là may rồi."
Triều Thác tuyệt vọng kêu lên:" Vương công!! Xin nói với bệ hạ, có kẻ vu cáo ta, ta chưa bao giờ nói lời như thế."
Vương Điềm Khải không để ý tới hắn, đưa Thân Đồ Gia đi, nhưng không phải thả ra, mà là thẩm vấn riêng.
Thân Đồ Gia không hiểu:" Ta chỉ đàn hặc tội của Triều Thác, ta sai gì chứ?"
"Ngươi chính tai nghe thấy Triều Thác nói thế à?"
"Ta lấy được thư của Triệu Vũ chúc lại của Triều Thác, trong thư nói lời ấy ... Hơn nữa trước đó cũng có người nói với ta như vậy."
Vương Điềm Khải ngắt lời:" Nói từ từ, từng cái một, sao người biết có thư?"
"Điền Trọng người nước Sở, trước đó không lâu muốn giết Triều Thác, khi lẻn vào phủ của hắn, phát hiện ra lá thư này, liền tới chỗ ta giao thư. Nói bản thân không biết được Triều Thác, nhưng lá thư này có thể giúp trừ gian tặc, nói xong liền tự sát." Thân Đồ Gia kể:" Ta đã giao thư cho bệ hạ, đó là bút tích của Triều Thác, ta nhận ra được."
"Trước đó khi ta tới ngự sử phủ tìm Triều Thác, nghe chúc lại nói, Triều Thác rất coi trọng chuyện của thái thượng hoàng."
Vương Điềm Khải lẩm bẩm:" Người Sở, du hiệp, có thể tiếp xúc với bút tích của Triều Thác, hiểu biết về hắn."
Thân Đồ Gia không nhịn được nói:" Triệu Thác tự làm, không ai vu cáo."
Vương Điềm Khải trừng mắt phẫn nộ:" Sao ngươi có thể ngu xuẩn tới mức đó, Triều Thác có thể đem lời đó viết vào thư, còn chuyên môn để ở chỗ du hiệp tìm được, tên du hiệp lại biết đi tìm ngươi à? Một tên du hiệp nước Sở sao biết quan hệ giữ người và Triều Thác?"
"Ngươi bị người ta lợi dụng mà không tỉnh ngộ."
"Trong lòng ngươi có còn Đại Hán không? Có biết Triều Thác đang làm gì không? Hào cường địa phương đã cường thịnh tới mức nào? Tới mức hợp mưu liên hợp với đại thần, mưu hại tam công. Vậy mà ngươi còn ở đây nói năng bậy bạ."
Thân Đồ Gia tức thì nói không ra lời, ánh mắt đầy hoang mang.
"Vì hai thứ ngu xuẩn các ngươi, xử trí xong chuyện này ta cũng phải cáo lão hồi hương. Người đâu, mang kẻ này đi đánh 20 roi! Truyền Triều Thác!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com