Khi Triệu Vũ tới phủ thái tử thì thái tử không có nhà, môn khách nới với hắn, thái tử tới hoàng cung vẫn chưa về, hắn đành ngồi đợi.
Hắn không có tư cách vào hoàng cung bái kiến thái tử.
Mà lúc này Lưu An đứng ngoài Tuyền Ninh Điện.
Sức khỏe thái thượng hoàng xưa nay không tốt, trong tông thất cùng thế hệ, có thể coi như là người yếu nhất, cùng với tuổi tác gia tăng, bệnh tình bộc phát ngày một liên tục, tình huống ngày một tệ.
Cách đó không xa, Hạ Vô Thư đang hết sức bất an bẩm báo tình hình bên trong.
Vấn đề của Lưu Doanh nói ra rất đơn giản, chính là nhiều năm buông thả tình dục quá độ, uống rượu vô tội vạ, làm nội tạng của hắn có vấn đề lớn, ngũ hành hỗn loạn.
Lưu Trường không nghe mấy lời đó:" Nghi cách đi, xem sách cổ cũng được, tìm thuốc bên ngoài cũng được, ai trị được cho huynh trưởng trẫm, phong làm hầu, lĩnh vạn hộ!!"
Người Y gia nghe lời này thần sắc đủ kiểu, có người thấy cơ hội tới, có người cho rằng đại họa, thưởng cao bao nhiêu, phạt nặng bấy nhiêu.
Bọn họ không dám trái lời vội vàng rời đi.
Lưu An bấy giờ mới đi tới, tay cầm thuốc:" A phụ, có thể bê thuốc vào hầu hạ thái thượng hoàng ..."
"Xéo!" Lưu Trường cực kỳ phẫn nộ, nhìn chằm chằm Lưu An, muốn mắng gì đó, nhưng nhìn những lang trung xung quanh lại không nói, hừ lạnh xoay người rời nơi này:
Lưu An cúi đầu không giải thích.
Bên cạnh Lữ hậu lúc này có không ít người, Đề Oanh, Trương Yên và mấy phụ nhân nữa, đều nghĩ cách mua vui cho bà .... Lưu Trường đột nhiên tới, mọi người vội đứng dậy, cáo từ mà đi, sắc mặt Lữ hậu vẫn bình thường như cũ.
Đợi Lưu Trường ngồi xuống, Lữ hậu mới hỏi:" Huynh trưởng con sắp không chịu được rồi à?"
Lưu Trường cả kinh:" A mẫu sao nói thế, huynh trưởng không sao, chỉ có chút bệnh vặt."
"Con cần gì lừa ta, ta luôn mắng nó, nó không nghe lấy một lần, nên mới có hậu quả bây giờ."
"A mẫu." Lưu Trường cắt lời bà, huynh trưởng đã như thế rồi, y không muốn a mẫu còn trách móc:
Lữ hậu cười nhạt:" Chữa được thì sao, đợi hắn khỏe rồi lại đi uống rượu chơi bời, suốt ngày dính với đám gian tà. Đây là lần thứ năm hắn bệnh nặng, bốn lần trước không sửa đổi, chẳng lẽ lần này sẽ sửa sao?"
"A mẫu, huynh trưởng chỉ phát tiết uất ức trong lòng thôi, con hiểu huynh ấy ... Trong lòng huynh ấy luôn vô cùng áy náy, thấy mình là huynh trưởng mà không thực hiện được chức trách, làm a mẫu bị mệt, làm con chịu khổ ... Tự trách, thương cảm, bất an nên mới lấy rượu mua vui."
"Vậy ta đem con trói buộc ở trong cung, con có bất mãn không?"
"Mới đầu thì có chí của con không ở Trường An, nhưng sau này con hiểu rồi, con sinh ra trong nhà đế vương, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, nếu hưởng thụ rồi thì phải có trách nhiệm. Vì thế con không oán trách." Lưu Trường nói tới đó bái lạy:"
"A mẫu, đi thăm đại ca đi, bệnh của huynh trưởng, đa phần là tâm bệnh."
Lữ hậu trẫm mặc hồi lâu, cuối cùng chống quải trượng đứng dậy.
Khi Lưu Doanh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
"A mẫu?"
Lưu Doanh khẽ gọi, nước mắt chảy ra:" Con sắp chết à?"
Lữ hậu chỉ bình tĩnh nhìn nhi tử trước mắt, lúc này tâm tình rốt cuộc phức tạp ra sao, đại khái chỉ có bà mới rõ, bà chỉ có đứa nhi tử này, lúc sinh nó ra vui sướng biết nhường nào, lòng bao kỳ vọng ... Nhưng Lưu Doanh càng lớn, quan hệ hai người càng ác liệt, đứa bé này không giống Lưu Bang, cũng chẳng giống bà, mềm yếu quá đang, làm Lữ hậu khinh bỉ, thất vọng rồi tuyệt vọng.
Không cần Lưu Trường phải nói, bà cũng biết Lưu Doanh uống rượu chơi bời để phát tiết.
Nhưng như thế bà càng giận, đại trượng phu sao lại hèn yếu như thế, vì chút chuyện như vậy mà dày vò bản thân à?
Ngươi có còn là nhi tử của ta không?
Nhưng khi nhìn nhi tử thoi thóp, bà không nhịn được đưa tay vuốt tóc hắn.
"Con nên chết sau ta."
"Nhi thần sợ không thể nghe theo rồi ... A mẫu, nếu con gặp a phụ, con phải nói sao đây, làm sao đây ...." Lưu Doanh tựa hồ kinh hoàng, toàn thân run lên:
Lữ hậu nắm tay hắn:" Đợi lần này khỏe rồi, phải kiêng rượu kiêng sắc, không được dày vò bản thân nữa."
Lưu Trường quỳ ở bên, tâm tình sa sút.
Lữ Lộc đi vào ghé tai Lưu Trường thì thầm gì đó.
Lưu Trường sững người, đi ra ngoài, Thân Đồ Gia đứng ở cổng, thấy Lưu Trường, vội tới bái kiến.
"Bệ hạ! Có người cáo giác Triều Thác, Triều Thác nói với tả hữu, nếu thái thượng hoàng chết, các chư hầu sẽ tới triều đường tế bái, chuyện này có lợi với tước phiên! Có hiềm nghi nguyền rủa thái thượng hoàng!"
Giây phu đó Thân Đồ Gia cảm giác được trên người hoàng đế bùng lên sát khí kinh người.
"Vương công, xảy ra chuyện rồi." Chúc lại Vương phụ mặt mày nhợt nhạt, trông có vẻ cực kỳ sợ hãi tới tìm Vương Điềm Khải:
"Có chuyện gì?" Vương Điềm Khải vẫn vẻ mặt bình thản, ông là người vượt qua vô số biến cách từ khi Đại Hán lập quốc tới nay:
"Thân Đồ Gia tố cáo Triều Thác nguyền rùa thái thượng hoàng chết sớm ... Cả hai đều bị vào ngục, bệ hạ cực kỳ phẫn nộ, muốn diệt tộc họ."
"Cái gì?" Vương Điềm Khải thoáng giật mình rồi bình tĩnh lại, hỏi:" Ai phụ trách việc này?"
"Bệ hạ không nói, chỉ lệnh Kiến Thành hầu giam giữ cả hai, còn không cho ai tới thăm, nói ba ngày sau chém đầu."
"Chuẩn bị xe."
Vương Điểm Khải chuẩn bị vào hoàng cung, thực tế người có suy nghĩ này không ít, khi xe ngựa của ông tới nơi, ngoài cửa cung đã có rất nhiều đại thần tụ tập, kích động bàn tán.
"Thân Đồ Gia tội gì chứ, sao không xử đã giết?"
"Chuyện này không phù hợp với luật pháp!"
"Chúng ta phải vào đó!!"
Lục Giả, thái phó, tới Loan Bố, Trương Mạnh đều ở đây, có điều họ đều bị giáp sĩ chặn ở ngoài, căn bản không cho vào.
Những người này đều tới cầu xin cho Thân Đồ Gia, chỉ Loan Bố vì Triều Thác, tức giận kêu lên:" Chuyện này là vu cáo, tuyệt đối không phải lỗi của hai người họ!"
Vương Điềm Khải đứng ở xa, yên tĩnh nhìn cảnh này.
Ông ta ra lệnh đánh xe tới Trường Lạc cung, ở đây giáp sĩ ít hơn, không có ai tụ tập, xưa nay ông ta thân cận với thái hậu, được coi là lực lượng trung kiên của thái hậu, giáp sĩ vào bẩm báo rồi cho ông ta qua.
Vương Điểm Khải đi thẳng tới Vĩnh Thọ Điện.
Lữ hậu biết ông ta tới thì lòng rất vui, hỏi thăm tình hình bệnh tật của thê tử ông ta, nhận lời ông tìm mấy thái y có tiếng, an ủi vài câu.
Vương Điểm Khải mấy lần muốn nói, nhưng thấy thái hậu mặt mày mệt mỏi, tóc trắng bạc phơ, cuối cùng không nói ra, trò chuyện một lúc rồi chắp tay cáo từ.
Rời Vĩnh Thọ Điện, cận thị vui vẻ dẫn đường cho ông, đột nhiên bước chân ông ta ngày một nhanh, cẩn thị vội vàng đuổi theo:" Vương công, ngài đi đâu?"
"Ta đột nhiên nhớ ra lâu rồi chưa gặp bệ hạ."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com