Triều Thác quỳ phía dưới, trán đấy mồ hôi, lưng hắn gần như bị mồ hôi thấm ướt, hai chân run run, cúi thấp đầu không dám nhúc nhích.
Một lão giả ngồi ở thượng vị cười ngốc nghếch, tiểu nữ hài ôm cổ ông.
Vị ngự sử nổi tiếng đầu sắt, thanh danh tàn tạ khắp Đại Hán, lúc này không dám nói gì.
Hết cách, vì ông già kia là thái úy đương triều, còn tiểu nữ hài là công chúa Đại Hán, khắp Trường An không ai dám trêu chọc hai người này.
Hàn Tín sau khi về nhà, người đầu tiên tới bái phỏng ông là tiểu công chúa, công chúa rất nhớ ông. Hàn Tín mang về cho nó không ít quà, chứa đầy hai xe, toàn là những món đồ chơi cổ quái. Lưu Linh nhanh chóng tha thứ cho hoàn đê đại phụ, bám dính lấy ông. Hàn Tín cười vui vẻ, không còn chút tức giận nào khi vào thành, ngay cả cơn khó chịu với Lưu Trường và Trương Bất Nghi cũng tiêu tán.
"Sao ngươi còn ở đây?" Lưu Linh tức giận hỏi Triều Thác:
Triều Thác vội đáp:" Điện hạ, thần tới gặp thái úy, có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói."
Lưu Linh nghe vậy không đuổi hắn:" Ngươi có chuyện quan trọng gì?"
Triều Thác len lén nhìn thái úy, thấy tâm tình ông không tệ, cắn răng nói:" Thời gian gần đây thần phụ trách triệu tập người hiền minh trong thiên hạ tới địa phương trông coi lăng tẩm ... Trong đó có một hộ buông lời cuồng ngôn, đối đầu với giáp sĩ ... Thần phái người bắt, định tội, sau mới biết là thông gia của thái úy."
Hàn Tín bấy giờ mới nhìn ăn:" Thông gia à?"
"Vâng, là nhà mẹ đẻ nhi tức của thái úy, nhà họ ở nước Đường, cho rằng được thái úy che chở, ngang nhiên phản kháng giáp sĩ."
"Ngươi tới gần đây."
Triệu Thác vội tới gần, Hàn Tín nhìn chằm chằm hắn:" Ngươi thấy ta giống gà à?"
Lưu Linh không nhịn được cười:" Đại phụ không giống gà, đại phụ giống sơn dương."
Triều Thác mặt biến sắc, vội vàng bái lạy:" Thần không phải muốn lập uy, chuyện xảy ra tình cờ, thần không biết những người đó là thân thích với thái úy."
"Loại người như ngươi, dù biết là thân thích của ta, chẳng lẽ lại sợ hãi tới mức này, ngươi và Trương Bất Nghi là loại sợ chết sao?" Hàn Tín hoàn toàn không tin lời hắn:" Ngươi biết trước là thông gia của ta mới ngang nhiên đi bắt chứ gì? Muốn dẫm lên ta để lập uy, coi ta là gà à?"
Triều Thác run bần bật:" Thái úy không phải thế, thần sao dám lừa thái úy, dù muốn lập uy, cũng đâu dám trêu chọc thái úy."
"Thần phụ trách việc này, người phản đối trong thiên hạ rất nhiều, bọn họ cho rằng thần vì công danh mà tàn hại bách tính, không phân thiện ác ... Nhưng nhà lương thiện đâu ra nhiều đất cày thế, bọn chúng không có công, không kế thừa. Bách tính bình thường coi đất đai như tính mạng, dù năm thiên tai chưa chắc đã bán đất, huống hồ là lúc thái bình."
"Thần trước khi làm chuyện này có viết thư cho Lưu công ở Hà Tây. Lưu công tuổi đã cao, chuẩn bị năm nay từ quan về quê, nhưng khi biết chuyện này kích động biểu thị tới Trường An bàn bạc với thần ... Xin thái úy xem."
Triều Thác lấy thư trong ống tay áo đưa lên.
"Lưu công rất để ý chuyện dân gian, bách tính mà thần di rời có tiêu chuẩn rõ ràng, đất canh trên một nghìn mới bị di rời. Thái úy nói xem nhà lương thiện nào thông qua cách bình thường mua được 1000 mẫu đất từ bách tính? Bệ hạ hưng thương, nhưng chúng có tiền xong đi cướp đoạt đất đai, vậy thì đáng chết."
Triều Thác càng nói càng tức giận.
Hàn Tín xem thư:" Ngươi nói đúng, nhưng ta không hỏi cái đó, ta hỏi, vì sao ngươi dẫm lên ta lập uy?"
Triều Thác không dám cãi, cúi đầu:" Thần không cố ý, nếu thái úy vì thế mà trừng phạt, thần không oán trách."
"Sao, lập uy xong liền sợ chứ gì? Nếu ta giết ngươi, sẽ mang tiếng bao che thân tộc, đúng không? Ta mà để ý cái đó à?"
Hàn Tín nổi giận, ông ta muốn gọi người bắt tên này, nhưng thấy Lưu Linh có vẻ sợ hãi lùi lại mấy bước, nén giận nói:" Linh, chàu về hoàng cung trước đi, ta xử lý chuyện nơi này đã."
"Đại phụ muốn trừng phạt người này à?"
"Ha ha, chỉ nói chuyện thôi, cháu về đi, ta xong việc sẽ phái người đón cháu."
"Vâng."
Công chúa đi rồi, sắc mặt Hàn Tín trở nên âm trầm.
"Thái úy! Thần không phải đe dọa, cả Đại Hán này ai dám đe dọa thái úy chứ ạ? Thực sự chỉ là hành động vô tâm, xin thái úy thứ tội."
Hàn Tín hít sâu một hơi:" Nếu không phải ngươi còn làm việc cho hoàng đế thì ta đã chém đầu ngươi rồi, không phải vì ngươi bắt thông gia của ta, mà là vì ngươi bất kính ... Trước lấy ta ra lập uy, sau thì đe dọa ra, nay ý đồ hạ mình để lừa ta. Ngươi nghĩ thiên hạ này không ai dám giết ngươi à?"
"Thái úy thành kiến với thần quá sâu, thần tuyệt đối không dám như thế, thần về thả người nay bây giờ."
"Cút!! Để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, ta chém đầu ngươi!!"
Triều Thác bị ném khỏi phủ thái úy.
Bộ dạng khốn đốn của Triều Thác khi bò dậy chạy khỏi phủ thái úy bị rất nhiều người nhìn thấy, nhưng không ai dám cười, ai nấy mặt mày nặng nề, kỳ thực họ càng muốn thấy hắn bị thái úy xử tử.
Sau khi trở về ngự sử phủ, Triều Thác quả nhiên thu lại vẻ sợ hãi, phủi bụi trên người. Triệu Vũ cung kính đứng bên, kính phục không thôi:" Khổ cho ngài rồi."
"Có gì đâu, thái úy còn dám giết ta chắc. Lần này cả thông gia của thái úy cũng bị xử lý, ta xem trên triều ai dám phản đối nữa. Gia nô của chúng phân tán khắp nơi, tàn hại một vùng, lấy tiền cướp được làm vài việc tốt liền dám nói là nhà lương thiện à?"
"Nếu thế là hiền lương, ngày khác ta kiếm cớ xét nhà, lấy một phần tiền tài của chúng ra cứu tế bách tính. Vậy ta cũng là đại thiện nhân rồi."
Triều Thác vẻ mặt hung tợn:" Loại người này nắm giữ dư luận, nói ta tàn bạo bất nhân, chèn ép bách tính, nhà có nghìn mẫu ruộng còn gọi là bách tính à? Ta cũng không có nhiều đất như thế."
Triệu Vũ rất tán đồng, song lo lắng nói:" Nhưng lần này dùng hiểm chiêu kéo thái úy vào, sợ sau này thái úy hỏi tội."
"Ha ha ha, thái úy biết thừa, từ nhỏ ông ấy bị hào cường sỉ nhục không biết bao lần, có khi thấy ta làm thế, trong lòng còn vỗ tay khen hay ấy chứ, nếu không sao phối hợp với ta như thế?" Triều Thác cười vang đắc ý lắm:" Ông ấy ném ta ra khỏi nhà như thế, giờ mọi người đều biết cả thái úy cũng không thay đổi được ý nghĩ của ta, càng không bảo vệ được thông gia.
Triệu Vũ vẫn lo:" Tuy nói như thế, Triều công vẫn nên cẩn thận, thiên hạ quá nhiều người muốn diệt trừ ngài."
"Đều là đám mọt sách thôi, có gì mà sợ? Giờ ngươi đi nói với ... Bẩm báo với thái tử điện hạ, nói có thể dốc toàn lực để làm rồi."
"Vâng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com