Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 971 - Chương 972: Cãi Nhau.

Chương 972: Cãi nhau.

"Chuyện trong triều ra sao?" Hàn Tín ngồi xuống thượng vị hỏi:

Lư Khanh thở dài: "Đại vương có điều không biết, chuyện trong triều khó mà nói cho hết được. Trước đó quần thần đàn hặc chư hầu, Triều Thác dâng thư đòi cách tân, tuy không hề nói tới tước phiên, nhưng chính sách đưa ra đều là để tước phiên. Chư hầu cực kỳ bất mãn, thậm chí phát sinh chư hầu vương và quốc tướng xung đột. Triều Thác vừa tước phiên lại vừa tu sửa hoàng lăng, cứ tính theo số lượng đất ruộng sở hữu, không cần biết thiện ác, hết thảy đưa đi thủ lăng, không kiêng nề ai. Nếu có quan lại mềm lòng một chút thôi, bản thân cũng bị bắt ... Triều đường đại loạn, địa phương lại càng như thế."

"Nghe nói trước đó không lâu có sáu thích khách hẹn nhau giết Triều Thác, chuyện bị người ta tố cáo, đình úy bắt hơn trăm người."

"Tiếp đó Triều Thác lại dâng thư nói muốn xây vương lăng, quần thần phẫn nộ, có hơn 60 người từ quan ... Thượng khanh Lữ Xung dẫn người tập kích xe ngựa của Triều Thác, chuyện không thành, lập tức tự sát."

Lữ Tha Chi bĩu môi nhỏ giọng nói với Chu Á Phu ở bên:" Xem đi, để kẻ đó làm tam công là sai lầm."

Trương Bất Nghi thì coi hành vi này là không để bệ hạ vào mắt, chửi mắng:" Lữ gia khuyển, không ngờ dám hành thích tam công, phải đem nấu."

Mọi người run rẩy không dám nói.

Hàn Tín chẳng sợ:" Lữ gia tông tộc hưng thịnh, nhiều thân thích không có tước vị, cũng không làm quan, nhưng nhờ tiếng của Lữ gia, chiếm cứ lượng lớn đất đi, tất nhiên là nóng ruột."

"Cái thằng nhãi Trường, đem đống hỗn loạn ở Thân Độc ném cho ta, nửa đêm dẫn người vượt sông mà chạy, ta dẫn người đuổi bao lâu mà không được, trơ mắt nhìn y chạy mất ... Ta cứ tưởng y về gấp như thế vì chuyện gì to tát, té ra là chuyện này."

Thằng nhãi con không phải người đó, đánh trận cho sướng thân sau đó ném phiền toái cho mình, phủi mông chạy mất.

Lần này tới Trường An, nãi công thế nào cũng treo ngươi lên đánh.

Những lời này của Hàn Tín, mọi người càng không dám tiếp lời.

"Thái úy! Quân thần khác biệt, sao dám làm nhục." Duy chỉ có một người đứng bật dậy, đùng đùng nổi giận, đặt tay lên chuôi kiếm:

Mọi người đều sững sờ. Lư Khanh mồm nhét được cả bàn tay vào.

Hàn Tín lạnh lùng nhìn Trương Bất Nghi:" Ngươi nói gì?"

"Ngươi tuy là lão sư của bệ hạ, nhưng nếu dám bất kính với bệ hạ, ta liều mạng với ngươi! Máu bắn năm bước!"

Đội ngũ khải hoàn tới gần Trường An, tiền quân đã thấy cờ của thiên tử.

Các tướng sĩ rất kích động, bắt đầu biến trận.

Hàn Tín từ vị trí trung quân đi tới tiền quân.

Chiến xa đi tới, đằng xa bách quan đi cùng thiên tử đều phải cúi đầu xuống, ngay cả Triều Thác không coi ai ra gì cũng cúi thấp đầu.

Toàn triều có thể khiến Triều Thác kiêng kỵ như thế không nhiều.

Thời khắc nhìn thấy hoàng đế một cái, tâm tình thái úy tức thì trở nên không tốt, trong đầu toàn hình ảnh ngông nghênh của Lưu Trường lúc cáo biệt mình, nghĩ tới đã đau răng.

Nhưng trước quần thần, Hàn Tín vẫn cho Lưu Trường chút thể diện, dù sao cũng là hoàng đế Đại Hán, mình vừa xuống xe một cái liền tháo giày đuổi đánh y có không được thích hợp cho lắm.

Lưu Trường đi tới, Hàn Tín cũng xuống xe, quân thần bái kiến nhau.

"Lão sư rốt cuộc cũng về, trẫm mong đợi lão sư lâu lắm rồi."

Hàn Tín không đáp chỉ nhìn Lưu Trường cười, điệu cười không ôn hòa cho lắm.

"Ha ha ha."

Mà nhìn cảnh thầy hiền trò hiếu này, quần thần đều cảm động, hai người thân thiết trò chuyện, thái úy chỉ bảo, bệ hạ lắm nghe, quần thần cảm khái, tình sư đồ làm người ta xúc động biết bao.

"Lão sư, chuyện Thân Độc đã xử trí xong chưa? Trẫm còn cho rằng lão sư nửa năm liền về, không ngờ lâu thế ... Chút chuyện thôi mà tốn thời gian như vậy sao?

"Ha ha ha."

"Lão sư mang quà gì về cho trẫm không?"

"Ha ha ha."

Tướng sĩ đi theo rất nhiều, Lưu Trường cũng tiếp kiến từng người, đột nhiên chú ý một cái xe tù đằng xa, bên trong nhốt một người bộ dạng thê thảm vô cùng:" Sư phụ còn mang tù binh về à? Chẳng phải đã bảo giam đám Bách Thừa vương ở Tây Đình là được sao?"

Tù phạm ngẩng đầu lên cấp thiết nhìn Lưu Trường.

"Bất Nghi?" Lưu Trường nổi cơn giận dữ chạy tới xe tù, hai tay nắm chấn xong giật mạnh:

"Rắc !"

Khi Lưu Trường dùng tay bẻ xe tù, khóe mắt Hàn Tín cũng giật giật.

Trước mặt thái úy, Lưu Trường đi tới đấm mấy cái gãy lan can, dùng tay bẻ gãy mấy đoạn gỗ ném xang bên, nhìn y không giống rỡ xe gỗ mà giống xé giấy, nhẹ nhàng thoải mái, còn có chút vui mắt ... Chốc lát y đã tháo tung cái xe tù kiên cố.

Cho dù dùng đao chém búa bổ cũng không rỡ được cái xe nhanh như vậy.

Tất cả há hốc mồm, nhất là chư hầu vương Lưu Tứ khiếp đảm.

Hắn lén lút nói với Đổng Trọng Thư:" Nếu nhốt a phụ vào xe tù thì phải trói chặt chân tay, còn phải đề phòng ông ấy dùng thân thể húc xe ... Không phải người a!"

Đổng Trọng Thư đen mặt, thấp giọng nói:" Đại vương, ăn nói cẩn thận, nói nữa là ngài vào xe tù đấy."

Lưu Trường cứu Trương Bất Nghi ra, nghe hắn nói rõ tình hình, tức thì đứng trước mặt Hàn Tín, vẻ mặt không vui:" Sư phụ."

"Sao?"

"Người của trẫm sao có thể chịu nhục."

Người xung quanh yên tĩnh hẳn, lẽ nào hoàng đế và thái ý vì chuyện này mà bất hóa, như thế sẽ có vấn đề lớn.

"Vì người của bệ hạ, nên bệ hạ mới có thể nhìn thấy hắn." Hàn Tín liếc Trương Bất Nghi:" Trói cho chặt vào, đừng thả ra chuốc lấy phiền phức, họa từ miệng mà ra."

Không khí nghiêm túc, quần thần càng làm ra vẻ không thấy gì hết.

Xe thiên tử từ từ đi về phía hoàng cung, Hàn Tín cau mày ngồi bên cạnh y, xe ngựa vừa lên đường, hai người lớn tiếng cãi nhau, giọng càng lúc càng lớn.

"Sao sư phụ có thể đối đãi với quốc tướng của trẫm như thế?"

"Sao bệ hạ không nhốt hắn trước?"

"Hắn là người trẫm, làm gì sai mà phải bị nhốt?"

"Thần là lão sư bệ hạ .."

Lư Cha Chi nhìn cảnh này, lo lắng lắm:" Sao, sao bây giờ, nếu chuyện này làm hỏng tình nghĩa sư đồ giữa bệ hạ và thái úy."

Chu Á Phu hỏi nhỏ:" Tha Chi, ngươi ở trong nhà chưa bao giờ giận dỗi người lớn à?"

"Hả?"

"Ngươi xem có giống thiên tử và tam công cãi nhau không?

Lư Tha Chi càng nghĩ càng ngạc nhiên đúng là không giống ... Sao nghe như nghịch tử cãi nhau với phụ thân thế?

Lưu Trường và thái úy cãi nhau tới tận Hậu Đức Điện, yến tiệc chẳng náo nhiệt gì cả, thái úy chỉ ngồi chốc lát rồi đi.

Hoàng đế lệnh quần thần chuẩn bị chuyện ban thưởng, lệnh Trương tướng và Trương tả tướng bàn bạc việc Thân Độc mới kết thúc bữa tiệc.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment